Không chỉ Trương Vi Vi không phản ứng khi anh gọi tên, mà cả người lính bên cạnh cô cũng cúi gằm mặt, không hề quay lại. Điều này rất kỳ lạ. Thông thường, dù có bị gọi hay không, con người vẫn có phản xạ quay đầu khi nghe thấy tiếng ai đó gọi gần mình.
Dương Khang chợt nhớ đến việc Vương lão đại vừa trốn thoát khỏi nơi giam giữ và vẫn chưa bị bắt lại. Một linh cảm bất an dâng lên trong lòng anh.
Anh bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào Trương Vi Vi rồi chậm rãi lên tiếng:
"Bác sĩ Trương, cô đợi một chút."
Trương Vi Vi nghe vậy, tim đập thình thịch. Dương Khang quả nhiên đã nhận ra điều bất thường!
Cô lập tức dừng bước.
Ngay lúc đó, Vương lão đại đứng sát bên cô cũng dừng lại. Họng súng giấu trong ống tay áo vẫn chĩa thẳng vào eo cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, chỉ đủ cho cô nghe thấy:
"Nếu cô không muốn chết, thì ngoan ngoãn đi tiếp."
Trương Vi Vi cảm nhận rõ họng súng lạnh ngắt áp sát vào eo mình, cơ thể cứng đờ như bị ghim chặt vào một tấm thép vô hình. Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Dương Khang, cô ta nuốt khan, giọng nói có chút run rẩy:
“Dương Khang, anh làm gì vậy?”
Dương Khang không trả lời ngay, ánh mắt anh ta khóa chặt trên gương mặt đầy hoang mang của Trương Vi Vi. Một tay đặt lên thắt lưng, nơi khẩu súng ngắn đang yên vị, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.
Lão Đại Vương kéo thấp vành mũ, che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt hẹp sắc bén nhìn Dương Khang.
Bầu trời đêm mờ tối, dù ánh trăng rọi xuống cũng không đủ để soi tỏ từng đường nét khuôn mặt của ba người họ.
Dương Khang chậm rãi lên tiếng, cố gắng thăm dò phản ứng của cô:
“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói, cô qua đây một chút.”
Trương Vi Vi chưa kịp đáp lại, lão Đại Vương đã nhích súng gần hơn, tạo áp lực buộc cô phải mở miệng:
“Có gì anh cứ nói thẳng, tôi còn có việc phải ra ngoài.”
Dương Khang lắc đầu, giọng điềm tĩnh nhưng cương quyết:
“Cô không thể đi đâu được. Trong doanh trại vừa có một tên tội phạm trốn thoát, chưa biết đã bị bắt lại hay chưa. Bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm. Tôi là cấp trên của cô, có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô. Mau quay lại đi.”
Trương Vi Vi cắn môi, định tìm cớ thoái thác:
“Không sao đâu, tôi có chiến sĩ đi cùng.”
Lão Đại Vương hài lòng khi thấy cô nghe lời, liền nới lỏng chút áp lực từ họng súng. Muốn thoát khỏi tình thế này, hắn ta lạnh giọng:
“Bác sĩ Dương, anh yên tâm. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Chúng tôi có việc quan trọng, phải đi ngay.”
Trương Vi Vi dù không cam lòng nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành ngoan ngoãn quay người theo lão Đại Vương.
Nhìn thấy cảnh đó, Dương Khang lập tức rút súng, nhắm thẳng vào lão Đại Vương bóp cò. Nhưng vì tay nghề không cao, viên đạn chỉ sượt qua tai đối phương.
Tiếng súng nổ vang trong màn đêm yên tĩnh khiến lính gác và các chiến sĩ xung quanh giật mình. Từ nhiều hướng, ánh đèn pin lập tức rọi tới, tiếng bước chân dồn dập chạy lại.
Trương Vi Vi sợ hãi ôm đầu, ngồi thụp xuống.
Lão Đại Vương biết mình đã bại lộ, ánh mắt loé lên tia hung ác. Hắn túm lấy Trương Vi Vi, dí sát nòng súng vào thái dương cô ta, nghiến răng đe dọa:
“Tránh ra! Nếu không, đừng trách tôi bắn chết cô ta!”
Các chiến sĩ lập tức giương súng nhưng không dám manh động. Dương Khang sững người, lòng đầy hối hận vì cú bắn hụt khiến Vi Vi rơi vào tay kẻ địch.
Anh ta cố gắng trấn an:
“Đừng kích động! Đây là doanh trại, bên ngoài rất đông chiến sĩ đang truy lùng anh. Dù có bắt bác sĩ Trương làm con tin, anh cũng không thể trốn thoát.”
Nhưng lão Đại Vương chẳng buồn nghe. Hắn ta biết tội trạng của mình nặng đến mức chắc chắn phải nhận án tử hình nếu bị bắt, nên chẳng còn gì để mất.
“Mạng đổi mạng! Xem ai hơn ai thì thử đi!”
Nòng súng lạnh lẽo ép chặt vào da thịt Trương Vi Vi khiến cô ta đau điếng. Dù sợ hãi tột độ, cô vẫn cố giữ bình tĩnh, giọng khẩn khoản:
“Đừng kích động… đừng kích động…”
Dương Khang cũng lo lắng lão Đại Vương mất kiểm soát:
“Chúng tôi không có quyền quyết định. Nếu thả anh, cả doanh trại sẽ bị xử phạt. Hãy chờ doanh trưởng đến, anh có thể thương lượng với anh ấy.”
Lão Đại Vương càng thêm nóng nảy, quát lớn:
“Tao không chờ ai hết! Tao muốn rời khỏi đây ngay lập tức! Mau tránh đường!”
Trong lúc căng thẳng leo thang, một chiến sĩ đã kịp báo tin cho Lục Trầm.
Không đi thẳng qua cửa chính, Lục Trầm men theo bóng tối, nhanh chóng trèo lên cây phía sau Y Vụ Sở, nhắm thẳng vào vai lão Đại Vương bóp cò.
Tiếng súng vang lên.
Viên đạn xuyên qua vai kẻ bắt cóc. Lão Đại Vương đau đớn hét lên, súng rơi khỏi tay.
Ngay khoảnh khắc đó, các chiến sĩ lập tức lao đến khống chế hắn, ghì chặt xuống đất.
Để đảm bảo hắn không mất máu mà chết trước khi bị xét xử, họ băng bó vết thương rồi đưa vào phòng giam.
Mọi chuyện chỉ kết thúc khi đêm đã khuya.
Lục Trầm mệt mỏi trở về nhà.
Tần Chiêu Chiêu nhìn bóng lưng anh, lòng chợt dâng lên cảm giác xót xa. Công việc của những người lính như anh thật chẳng dễ dàng. Họ không chỉ đối mặt với hiểm nguy mà còn hy sinh cả giấc ngủ, thậm chí là tính mạng để bảo vệ bình yên cho mọi người.
Sau bữa cơm tối, Tần Chiêu Chiêu chủ động dọn dẹp, dịu dàng bảo anh:
“Anh vào nghỉ ngơi trước đi.”
Chỉ có hai chiếc bát và chút sườn kho khoai tây còn thừa, cô định để dành lại cho bữa sáng mai.
Lục Trầm gần như kiệt sức. Sau khi súc miệng bên giếng, anh trở về phòng, đôi chân mỏi nhừ như muốn đổ sụp.
Tần Chiêu Chiêu cũng đánh răng xong, bước vào phòng theo sau.
Lục Trầm đã trải xong chiếc giường xếp, nằm xuống, khẽ nói:
"Hôm nay anh mệt quá rồi, ngủ trước nhé. Mai anh dậy sớm nấu bữa sáng."
Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy lòng ấm áp. Anh mệt đến vậy mà vẫn nghĩ đến chuyện dậy sớm nấu cơm cho cô.
Cô bước tới cài chốt cửa từ bên trong, rồi lên giường, thổi tắt nến, nằm xuống.