Thập Phương Võ Thánh

Chương 100: Sự cố (2)



Ngụy Hợp đứng trong hẻm, hắn đứng im nhìn thi thể tên áo đen trên mặt đất.

Thực lực của đối phương không mạnh, cũng là Nhất huyết. Nhưng Nhất huyết đối với người chưa từng luyện võ, cũng là tầng thứ không thể chống cự.

Tầng thứ này, người bình thường chỉ cần tìm một môn công pháp phù hợp. Chăm chỉ khổ luyện trong mấy năm mười mấy năm, cộng thêm tài nguyên được cung cấp đầy đủ là có thể đạt được.

Trừ phi là tư chất rác rưởi, nếu không phần lớn mọi người đều có thể đạt tới Nhất huyết.

Nơi đây chính là Thái Châu, một nơi thượng võ thành phong trào, tài nguyên cũng nhiều hơn. Nếu là ở Phi Nghiệp thành, không có nhiều Nhất huyết như vậy...

Ngụy Hợp trong lòng thở dài, bỗng nhiên đưa tay, kình lực Phúc Vũ Ấn phồng lên, ngón tay hắn hướng về phía trước điểm một cái.

Trong bóng tối, có điểm hàn quang vừa vặn bị ngón tay hắn điểm trúng, rơi xuống đất.

Có một tiếng 'đinh' giòn giã vang lên, vật kia tựa hồ là kim loại chế thành.

Ngụy Hợp nhìn về phương hướng ám khí bay tới, chỉ thấy một hắc ảnh đang nhanh chóng chạy trốn.

Hắn không đuổi theo, ở thời điểm này đứng tại chỗ chờ trợ giúp mới là ứng phó tốt nhất.

Hắn trong hẻm đợi một lúc, không thấy Dương Học đến. Ngược lại, có hai nam tử trung niên thân hình cường tráng xông vào hẻm.

Hai người này vừa nhìn thấy thi thể tên áo đen trên đất, thì liền xông lên trước một trái một phải vung quyền đánh về phía Ngụy Hợp.

Quyền phong mang theo hai đạo tiếng rít, chỉ cần nghe tiếng xé gió, đã đại khái biết được lực lượng mạnh cỡ nào.

Tựa hồ còn đeo quyền sáo kim loại.

Ngụy Hợp trong lòng bình tĩnh, giơ hai ngón tay điểm về phía trước.

Ngón tay chính là luyện Phúc Vũ Ấn, lúc này ngón tay hắn dưới sự cường hóa của ba loại Tam huyết võ học, đã kiên cố không thể phá hủy.

Cho dù không cần hai loại công pháp Tam huyết còn lại, cũng đem cường độ của Phủ Vũ Tụ Vân Công tăng lên một cấp độ cực cao.

Hai nam tử trung niên cảm thấy không ổn. Bọn họ không đợi giao thủ, bất chấp khí huyết phản phệ, thu tay lại rồi vươn tay ra.

'Phốc phốc' hai tiếng, một mảng lớn vôi bay ra, trước mắt Ngụy Hợp một mảnh mờ mịt.

Nhưng hắn vẫn đứng thẳng bất động, mũi chân hắn đè xuống thi thể tên áo đen vạch một cái, lập tức kéo nó đến dưới chân mình rồi giẫm lên.

Chẳng mấy chốc, hắn cảm thấy ai đó đang kéo thi thể dưới chân mình.

Vôi bay tứ tung, đối phương dùng sức kéo, nhưng không kéo được.

"Nhanh lên!" Một người khẩn trương nói.

"Ta đang kéo, nhưng kéo không được!" Một người khác nói.

"Dùng sức thêm một chút!"

"Không được, như bị thứ gì đó giữ lại."

'Phốc phốc', lại là hai tiếng vôi bay lên, vôi vừa mới sắp lắng xuống lại trở nên đậm đặc hơn.

Ngụy Hợp đứng đó bất động, một cước giẫm lên thi thể, trong lòng im lặng.

Thi thể dưới chân lại bắt đầu bị kéo đi, trong lòng hắn khẽ động. Đại khái hắn đã phán đoán chính xác vị trí của đối phương, chuẩn bị động thủ giết chết hai người này.

Nhưng ngay lập tức, hắn dừng lại và đứng yên tại chỗ.

Đối phương đã bỏ chạy.

“Thật thú vị.” Ngụy Hợp vỗ nhẹ lớp vôi trên tóc, xoay người lại.

Lúc này ở đầu kia của con hẻm, mấy người bộ khoái lững thững đến muộn.

Một người hai chân thô to mạnh mẽ, nhưng thân trên ngược lại có chút gầy gò, bước nhanh đến gần.

"Ngụy bộ đầu." Hắn ôm quyền.

"Vương bộ đầu. Đây là hiện trường đầu tiên gây án, còn có hung thủ mặc áo dạ hành. Bị ta giết chết một tên, hai tên còn lại đã chạy thoát. Vết tích ở hiện trường, không ai động tới." Ngụy Hợp hai tay nắm chặt hành lễ lại, rồi nhanh chóng nói.

"Tốt, còn lại giao cho ta, ngươi vất vả rồi." Vương bộ đầu là người quan phủ chân chính phụ trách nha môn trong trấn.

Không giống như những người được thuê tạm thời như Ngụy Hợp, vị này chính là quan phủ chân chính.

Ngụy Hợp gật đầu, cũng không nói nhiều. Hắn lui về phía sau vài bước, nhường không gian lại cho đối phương.

Chỉ là, hắn vừa mới nhường lối.

Ở phía sau bộ khoái, một bóng xám đột nhiên lao tới.

Tốc độ bóng xám này rất nhanh, vô thanh vô tức ở giữa ba bộ khoái chợt lóe lên, sau đó lao thẳng tới Vương bộ đầu.

"To gan!" Vương bộ đầu hừ lạnh một tiếng, chân phải bay lên, kình lực phồng lên mạnh mẽ đạp về hướng đối phương.

Oành !

Một tiếng nổ vang.

Vương bộ đầu rên lên một tiếng đau đớn, hắn bị bóng xám kia một chưởng đánh bay ra ngoài, đập vào mặt tường của con hẻm, tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn đường đường là cao thủ Tam huyết, nhưng chỉ vừa đối mặt liền trọng thương.

Bóng xám kia lại cấp tốc, nhào về phía sau của Ngụy Hợp.

Ngụy Hợp trong lòng cũng sáng suốt, biết đối phương nhất định có quan hệ với tên mặc đồ đen. Thực lực của hắn chắc chắn hơn hẳn so với người Tam huyết bình thường, khả năng cao chính là Luyện Kình.

Dù sao trong Tam huyết, cho dù người này đạt tới đỉnh phong, cũng không đến mức một chiêu đã đả thương được Vương bộ đầu.

Hắn lúc này cũng không dám lơ là, thúc dục Phi Long Công, cũng đồng thời thúc dục hai đại Tam huyết Hồi Sơn Quyền và Phúc Vũ Ấn.

Một quyền hướng phía trước, đánh tới.

Hai môn Tam huyết kết hợp, lại phối hợp Phi Long Công bạo phát. Trong phút chốc, thân hình của hắn lao tới, nghênh đón như một quả đạn đại bác.

Oành!

Động tác của hai người nhanh chóng, trong nháy mắt giao thủ vài chục lần.

Bóng xám khẽ a một tiếng, bắt lấy thi thể trên mặt đất. Hắn tung người một cái, biến mất tại lối ra của con hẻm.

Chỉ có một mình Ngụy Hợp đứng tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng, từ từ điều chỉnh hơi thở.

‘Chắc chắn là Luyện Kình, mỗi cử động đều mang theo kình lực. Không giống Tam huyết chúng ta, nhất định phải thúc dục Ấn huyết sau đó mới có thể kích hoạt kình lực.’

'Hơn nữa, kình lực của đối phương tùy tâm sở dục, cuồn cuộn không ngừng, bao phủ toàn thân. Còn Tam huyết như ta, chỉ có thể kích thích kình lực ở một vị trí cố định…’

Ngụy hợp cảm giác được vị trí vừa giao thủ trên song quyền một trận tê dại đau nhứt, nhưng không bị thương.

Trong lòng hắn đại khái đối với thực lực của chính mình có phỏng chừng.

Đây là lần đầu tiên hắn cùng võ giả Luyện Kình giao thủ. Những cao thủ như vậy thực sự là bất khả chiến bại.

Nếu không chịu nổi kình lực của bọn họ, chỉ cần một chiêu, đã có thể bị đánh bại.

Nhưng chỉ cần có thể chống đỡ được kình lực của bọn họ, là có thể trong thời gian ngắn ngăn cản được một hai lần.

Nhưng trong thời gian dài thì không thể chịu nổi.

'Nếu như ta thêm vào chưởng lực Ngũ Lĩnh Chưởng, không biết có thể đánh bại người này hay không.' Ngụy Hợp trong lòng suy đoán.

Nhưng lúc này, hắn không thể suy nghĩ nhiều được.

Vương bộ đầu bị thương, trên mặt đất lại có ba bộ khoái sống chết chưa rõ. Lần này, sự tình trở nên nghiêm trọng hơn.

Vương bộ đầu tên đầy đủ Vương Trùng, lúc này hắn ở bên tường cố gắng đứng lên. Hắn cắn răng nhìn xung quanh một chút. Một ngụm máu nhịn không được từ trong miệng trào ra lại bị hắn đè ép trở lại.

“Là Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng! Cái tên này thế mà còn dám đi ra gây án!” Sắc mặt hắn khó coi.

“Là Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng sao?” Ngụy Hợp đã nghe qua cái tên này.

Người này là võ giả Luyện Kình, vốn là chủ của một võ quán nhỏ. Không rõ vì lý do gì đã đắc tội Du gia, một trong tam đại gia tộc ở Tuyên Cảnh thành.

Kết quả là võ quán bị sụp đổ, tung tích của người này cũng trở nên bí ẩn. Hắn săn giết con cháu Du gia khắp nơi và có mối liên hệ mờ mịt với một tổ chức thần bí.

“Tiếu Hằng này, đã đem Ngũ Lao Tam Thương công gia truyền luyện đến đỉnh phong. Luyện Kình của hắn đã đại thành, toàn thân không bị phản phệ, kình lực thuận lợi hòa hợp. Khụ khụ...” Vương bộ đầu gục đầu xuống, ho ra một ngụm máu trên mặt đất.

“Việc này dính dáng đến võ giả Luyện Kình và đã không phải là việc chúng ta có thể ứng phó được nữa.” Hắn nhanh chóng nói.

“Nhưng cũng không nghĩ tới thực lực của Ngụy bộ đầu ngươi cao như vậy. Thậm chí ngay cả võ giả Luyện Kình đại thành cũng không bắt được ngươi.” Vương Trùng Vương bộ đầu hơi kinh ngạc.

“Ta cũng bị thương.” Ngụy Hợp trầm mặc, trầm giọng nói.

Lúc này hắn mới cẩn thận cảm nhận được, lập tức phát hiện ra có những huyết mạch trên song quyền và cánh tay bị vỡ, quả thật hắn đã bị thương.

". . ." Vương Trùng không có gì để nói, trông hắn có chỗ nào giống người bị thương không?

"Thực lực ta quá yếu, bị thương không nhẹ, còn phải mời Ngụy bộ đầu tiếp tục ở lại chỗ này một lát. Trước khi đến, ta không chỉ thông báo cho nha môn, còn thông báo cho Du gia, chắc rất nhanh sẽ có người tới.” Trong lòng Vương Trùng không thăng bằng, tiếp tục nói.

“Không thành vấn đề.” Ngụy Hợp gật đầu.

Lúc này, hai người mới có thời gian đi kiểm tra ba bộ khoái nằm dưới đất, thật ra vừa rồi bọn họ đã phát hiện, ba người bọn họ sớm đã không còn hơi thở.

Ba người vừa nãy vẫn còn sống, lúc này cứ như vậy ngã xuống đất như một loại vật phẩm rẻ tiền và không có chút giá trị, chết một cách vô nghĩa.

Ngụy Hợp có chút xúc động mà nhìn Vương Trùng.

Sắc mặt đối phương bất động, như thể đối với loại việc này nhìn đã quen lâu rồi.

"Bình thường bộ khoái chính là mệnh này. Làm công việc này của chúng ta, thời đại này dựa vào cái gì lấy phúc lợi tốt như vậy, không phải chính là lấy mạng đổi mạng sao?” Vương Trùng thản nhiên nói.

Hắn dựa lưng vào vách tường đứng lên, lại ho khan tiếp.

"Vì lẽ đó có rất nhiều đệ tử môn phái như các ngươi, đến làm không bao lâu liền tự mình rời đi. Các ngươi xuất thân là người có tiền, khác với chúng ta. Đều rất quý giá…”

". . . " Ngụy Hợp rất muốn nói, kỳ thật hắn cũng rất nghèo.

Nhưng, Vương Trùng hình như không chú ý đến thần sắc của hắn.

“Các ngươi tuổi trẻ, có môn phái che chở, có tương lai, có tiềm lực, không giống chúng ta. Chỉ có thể dựa vào chính mình lấy mạng mà liều.”

Ngụy Hợp không có gì để nói.

Hắn đã nghe qua về việc của Vương bộ đầu. Năm nay đối phương đã qua ba mươi lăm, nếu không liều mạng một lần, thật sự không có cơ hội đột phá.

Nếu dựa vào đường khác kiếm sống, như mở võ quán, dạy đệ tử, làm hộ vệ gì đó, có thể kiếm được mấy đồng tiền chứ?

Căn bản, không đủ cho võ giả Tam huyết tiêu xài.

Cho nên, chức vị quan phủ này, quả nhiên là lấy mạng liều mạng.

"Ngươi mới ba mươi lăm đúng không?" Ngụy Hợp thấp giọng nói. Đối với Tam huyết, bốn mươi tuổi là một cửa ải. Sau đó, cũng không có hi vọng nữa.

"Ha ha. . . Ngươi muốn nói là bái vào môn phái? Ta đã luyện Điểm Huyết thối gia truyền mười lăm năm, vốn đã đột phá khó khăn, nếu sửa đổi thì sẽ bị phế bỏ. . . " Vương Trùng vung tay, không muốn nói nhiều.

Ngụy Hợp cũng im lặng, biết không phải ai cũng được như mình, có thể kiêm tu không cần kiêng dè không cần lo lắng chút nào.

Hai người ở trong hẻm đợi một lát, rốt cuộc cũng có người đến.

Lần này, không phải người của quan phủ, mà là người của Du gia, một trong tam đại gia tộc ở Tuyên Cảnh thành.

Rất đông người chen chân quây quanh con hẻm. Tất cả những hán tử này đều mặc trang phục gia đinh của Du gia.

Những hán tử này từng người một tay cầm đoản đao, trên người mặc áo giáp da, cả người huyết khí dồi dào. Nhìn thoáng qua đã biết so với Ngụy Hợp lúc trước, họ không thua gì binh sĩ Hồng Gia Bảo ở Phi Nghiệp thành.

Người dẫn đầu, trên người hắn mặc trường bào xanh nhạt, tóc hoa râm, khoảng chừng năm mươi tuổi, thoạt nhìn như một lão tiên sinh dạy học bình thường.

Nhưng Ngụy Hợp vừa liếc mắt nhìn, trong nháy mắt bị ánh mắt của đối phương đảo qua, nhất thời cảm giác cả người lạnh lẽo. Đây là phản ứng bản năng khi cơ thể đối mặt nguy hiểm.

Đồng tử người này nhàn nhạt, không giống người thường. Mặc dù cánh tay và vai được giấu dưới lớp áo giáp màu lục, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đường nét cơ bắp cường hãn.

"Lại để Tiếu Hằng chạy thoát rồi!" Tiếng nói người này ôn hòa, hắn quét mắt nhìn thi thể dưới đất.

"Hai người các ngươi. . . " Hắn nhìn về phía Ngụy Hợp và Vương Trùng.

Vết thương trên người Vương Trùng, nhìn qua liền biết bị thương không nhẹ.

Nhưng Ngụy Hợp lại khác, sắc mặt bình thường. Trên người hắn không thấy vết máu nào, rõ ràng là hắn thoát ra được dưới tay Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng.

“Ngươi thật sự có thể thoát khỏi tay Tiếu Hằng.” Giọng nói người này kinh ngạc, nhìn về phía Ngụy Hợp nghiêm túc hơn một chút.

Hắn ôm quyền. "Tại hạ là Du Trang, hiện là quản sự đại phòng. Chuyên môn phụ trách truy bắt Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng. Mấy vị bộ khoái bị thương phải trả giá, Du gia chúng tôi sẽ gánh."

“Tại hạ Ngụy hợp, mới nhậm chức được hai tháng, đệ tử Vạn Thanh viện Thiên Ấn môn.” Ngụy Hợp cũng ôm quyền, hành lễ lại.

"Không phải ta hoài nghi, mà là Ngụy huynh đệ hẳn là còn chưa Luyện Kình đúng không? Sao lại có thể ngăn cản được Ngũ Lao Tam Thương công của Tiếu Hằng?" Du Trang nghi ngờ nói.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.