Chỗ sâu Thiếu Dương sơn.
Trời đêm yên tĩnh, ánh trăng trên cao chiếu xuống rọi sáng cả một vùng.
Ngụy Hợp cẩn thận từng li từng tí, một thân áo đen võ trang đầy đủ, đi lại nhẹ nhàng, vô thanh vô tức đi vào trong rừng sâu.
Phi Long Công đệ nhị cảnh xác thực bất phàm, phối hợp với tố chất đặc thù của hắn, lúc tiến lên cơ hồ không nghe được tiếng động gì, hoàn toàn bị tiếng xoẹt xoẹt của lá cây bị gió thổi che giấu.
Phi Long công dưới sự cung cấp dồi dào của khí huyết, hoàn toàn khống chế mỗi một cơ bắp của chân, lúc hành tẩu mỗi bước nhẹ nhàng tựa như đinh ghim vào mặt đất.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Hợp đi sâu vào Thiếu Dương sơn như thế.
Lúc trước hắn chỉ đi tới ngọn núi chính diện, lúc sắp đến đỉnh thì ngừng lại, nhưng lần này, hắn không chỉ vượt qua đỉnh núi, còn nhanh chóng đi vào chỗ sâu hơn.
Chuyện Đinh Hải lần trước vẫn như một cái kim đâm ở trong lòng, hắn bây giờ vẫn nhớ thương trong lòng, Thiếu Dương môn có thể có liên quan đến việc phụ mẫu mất tích.
Cho nên sau một thời gian nhẫn nại, lần này, hắn cuối cùng chuẩn bị đầy đủ, đi tới điều tra.
Trong thanh âm loạt soạt lá của cây, Ngụy Hợp một đường đi nhanh, hai bên cỏ cây nhanh chóng lướt qua.
Trong lỗ mũi có thể ngửi được mùi cỏ khô cùng lá cây, tình cờ còn có một số loại mùi thịt cùng trái cây mục nát.
Vẫn đi tiếp mấy phút đồng hồ.
Bỗng nhiên Ngụy Hợp thân ảnh dừng lại, nhanh chóng vọt đến một sau lưng một cây khô, đứng im bất động.
Phía trước có một toà giống như thổ bảo, xung quanh là tường cao, đứng sừng sững ở trong rừng rậm.
Xung quanh có đuốc dấy lên, ánh lửa theo gió lay động, lúc sáng lúc tối.
Mấy hán tử bạch y dáng người cường tráng, tay cầm đèn lồng, lưng đeo đao kiếm, đang chậm rãi tuần tra đến hướng chỗ Ngụy Hợp.
Mấy người kia khuôn mặt chất phác, hai mắt vô thần, động tác lúc bước đi cứng đờ, dáng người cũng có chút cồng kềnh.
Rất nhanh, mấy người đã đi ngang qua chỗ Ngụy Hợp, đi về một hướng khác.
Ngụy Hợp nhẹ nhàng từ phía sau đại thụ đi ra, quan sát tỉ mỉ thổ bảo này.
Thổ bảo dài chừng hai mươi mét, rộng cũng là hơn mười mét, bên trong khẳng định chứa chẳng bao nhiêu người, nhưng lại có thủ vệ tuần tra muộn như vậy.
Ngụy Hợp nhận ra quần áo những người này đang mặc trên người, đều là quần áo của đệ tử Thiếu Dương môn bình thường.
Khác với mấy tên đệ tử Thiếu Dương môn mà hắn từng giết, những người này rõ ràng thấp hơn một cấp, từng người không biết vì sao, không nói một lời, ngay cả hô hấp cũng ổn định, không dao động.
Hắn lặng lẽ tới gần thổ bảo, sau đó nhanh chóng từ bao vải phía sau, lấy ra mấy con chuột rồi ném lên mặt đất.
Chuột là hắn đã chuẩn bị từ lâu, vừa thả xuống, liền chạy tán loạn khắp nơi, rất nhanh đã biến mất trong bóng tối.
Nhưng không có một con chuột nào là chạy về phía thổ bảo.
Ngụy Hợp lại lấy ra mấy con chuột, ném về phía thổ bảo.
Lần này bốn con chuột, có một con chạy về phía thổ bảo, cũng dọc theo tường vây chạy một vòng.
Ngụy Hợp bước chân khẽ động, nhanh chóng đi theo con chuột.
Tốc độ của hắn cực nhanh, hai chân đạp liên tục, chớp mắt lúc âm thanh soạt soạt do chuột chạy phát ra, hắn xông vào một chỗ tối trong thổ bảo.
Rất nhanh, có đội tuần tra bị thanh âm của chuột làm chú ý, hướng bên này tới, không bao lâu thì truyền ra tiếng chuột bị giết chết kêu thảm.
Ngụy Hợp không có hành động thiếu suy nghĩ, hắn tới là muốn bắt mấy tên có thân phận hơi lớn để thẩm tra, loại người bên ngoài tuần tra này, cho dù có bắt cũng tìm không ra manh mối gì.
Nói không chừng sẽ còn đánh rắn động cỏ, ảnh hưởng hiệu suất.
Hắn dự định một lần thành công, tra ra chân tướng.
Đội tuần tra vẫn như cũ không nói tiếng nào, sau khi giết chết chuột, cất bước chỉnh tề, ở bên cạnh thổ bảo chậm rãi rời đi.
Ngụy Hợp tựa vào vách tường, dùng một cây côn mới nhặt được, thăm dò mặt đất một chút, dọc theo bức tường di chuyển.
Không bao lâu, hắn dạo qua một vòng, căn bản tìm không thấy bất cứ góc ngách nào để ra vào, rơi vào đường cùng, chỉ có thể sờ đến lối vào thổ bảo.
Cửa vào có hình tròn được làm bằng gỗ, cực kỳ dày nặng, hai bên có hai tên bạch y mập mạp đứng yên không nhúc nhích.
Ngụy Hợp nhẹ nhàng dừng lại, đột nhiên dưới chân đạp một cái, thân ảnh tựa như con dơi bắn ra, chợt lóe lên sau lưng một tên mập.
Rất nhanh bước chân hắn đạp liên tục, thân hình rẽ ngoặt, lại lướt qua sau lưng một tên mập khác.
Phù! phù!
Hai tên mập mạp không nói tiếng nào, ngã xuống đất bỏ mình.
Ngụy Hợp bắt lấy thi thể một tên mập mạp, hướng về cửa chính lăn một vòng về phía trước.
Phốc! phốc! phốc!
Liên tục mấy tiếng vang trầm, trên thi thể tên mập mạp có mấy cái lỗ tròn bằng móng tay.
Ngụy Hợp híp mắt nhớ lại tốc độ ám khí lúc nãy, trong lòng khẳng định.
Nếu như đều là loại tốc độ này, vậy loại ám khí này có nhiều cũng không thành vấn đề.
Hắn trước tiên đi về phía trước, một chưởng nhẹ lên cửa gỗ.
Ngũ Lĩnh Chưởng nhẹ nhàng đánh lên cửa chính, vô thanh vô tức đánh ra đoạn dài.
Ngụy Hợp hai tay tách ra, kéo khóa cửa lớn đã hỏng ra sau đó mở cửa.
Bên trong, hai vóc người mập mạp mặc bạch y đang chơi xúc xắc, phát hiện không ổn, nổi giận gầm lên một tiếng, hai người đồng thời nhào tới chỗ Ngụy Hợp.
Hai cánh tay đồng thời phát ra hai loại Thiếu Dương Chưởng, một trước một sau đánh về phía Ngụy Hợp.
“Quá chậm.”
Ngụy Hợp hai tay nghênh tiếp, Ngũ Lĩnh Chưởng bộc phát.
Phốc phốc hai tiếng vang trầm, hai tên mập mạp kia bị lực phản chấn cực lớn đánh đến liên tiếp lui về sau, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên.
Hai người ôm tay, nhanh lùi lại, muốn hét to gọi người tới.
Nhưng đáng tiếc vẫn là muộn, Ngụy Hợp tốc độ cực nhanh, trước khi bọn hắn vừa mới lui lại, hắn liền hướng về trước nghiêng người, một người một chưởng đuổi theo, vỗ vào lồng ngực.
Phi Long Công tốc độ nhanh hơn bọn họ rất nhiều.
Rất nhanh, đám người tuần tra còn lại bước nhanh chạy đến, vừa muốn vào cửa, bị Ngụy Hợp nâng vôi lên, tạc vào mắt, sau đó chưởng ấn đánh lên liên tục, mấy người ngã xuống đất.
“Vốn là dự định chui vào, hiện tại tốt rồi.”
Ngụy Hợp thở dài, bắt lấy hai thi thể, quăng vào bên trong thổ bảo.
Một tên bay trên không, một tên lăn trên mặt đất, lập tức dẫn tới cơ quan ám khí liên tục đánh ra.
Hủy đi cơ quan, hắn cẩn thận từng li từng tí tiến lên.
Tựa hồ thổ bảo này chỉ có ngần ấy người, vẻn vẹn chỉ là nơi canh gác.
Đi đến giữa thổ bảo, nơi này có một cái lồng sắt không lớn không nhỏ.
Bên trong lồng, bất ngờ giam giữ một người.
Một nam nhân toàn thân lông tóc bẩn thỉu.
“Đây là...” Ngụy Hợp mày nhăn lại, đây tựa hồ là một chỗ canh gác, thế mà giam giữ một người?
Người này vì sao lại bị nhốt ở đây?
“Ngươi là ai?” Hắn âm u hỏi, thanh âm cố ý vận lực nghẹn lên. “Vì sao lại ở trong này?”
Nam nhân trong lồng không nhúc nhích, không nói tiếng nào, giống như chết rồi.
Nhưng Ngụy Hợp còn có thể nghe được tiếng hít thở của hắn. Hắn có thể phán đoán người này còn sống.
Với lại, người này nhìn như gầy yếu, nhưng nhịp tim đập lại mạnh mẽ, thậm chí không khác gì với nhịp tim của những người luyện võ nhị huyết Khí Huyết mà hắn đã nghe qua.
Ngụy Hợp nheo mắt, bắt đầu ở xung quanh bên trong thổ bảo chậm rãi tìm kiếm, thổ bảo lớn như vậy, không có khả năng chỉ có chút người như thế.
Chẳng qua là chờ hắn dạo qua một vòng, lại ngạc nhiên phát hiện, nơi này thật đúng là chỉ có ngần ấy người.
Một lần nữa trở lại bên chiếc lồng, Ngụy Hợp suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hai tay bắt lấy chiếc lồng nhấc lến.
Toàn bộ chiếc lồng bị hắn dễ dàng nâng lên, phía dưới lộ ra một phiến đá.
Nơi đó rõ ràng là một đường giống lối vào.
...
...
...
Ô! ô!..
Vài con Hắc Mao Lang Khuyển mắt lục, bỗng nhiên cúi đầu xuống đất, mũi không ngừng ngửi loạn.
“Có người đột nhập!”
Mấy tên bạch y nắm dây thừng đằng sau lang khuyển trầm giọng nói.
“Lại có thể có người dám đột nhập địa bàn của Thiếu Dương môn ta?”
“ Bên trong không có động tĩnh, hẳn là toàn bộ đã bị giải quyết. Tuần sứ đại nhân, làm sao bây giờ?” Một người quay đầu lại hỏi.
Sau lưng mọi người, một tên mập mạp thân cao gần ba mét, trên tay cầm một thanh hắc chùy đầy gai nhọn, mắt như chuông đồng, khí huyết như hoả.
“Hai nội môn đệ tử không có phản ứng, khẳng định chết rồi, theo ta giết đi qua!”
Tên mập liếm môi một cái.
“Ngoài ra cũng để cho hai vị tuần sứ cũng chạy tới. Lần trước để người kia chạy mất, lần này hắn hẳn phải chết!”
“Rõ!”
Mấy tên nội môn đệ tử cùng đáp, phân tán rời đi.
Tuần sứ là đại cao thủ tam huyết Khí Huyết chỉ đứng sau môn chủ, lần trước để người kia đào thoát, là do chỉ có một tuần sứ ở đây, nhưng lần này thì khác.
Ba người cùng xuất thủ, vây giết người này, tất thắng.
‘Chỉ cần người kia bị lừa, sẽ rất có thể không phát hiện được thổ bảo kia thật ra là lồng giam, chờ người của chúng ta đến, nhất định có thể không cần tốn nhiều sức, đem người này vây nhốt ở bên trong!’
Tên mập mạp vác hắc chùy để trên vai, thân hình nhẹ nhàng phóng tới thổ bảo.
...
...
...
Ngụy Hợp nhíu mày nhìn lối đi trên mặt đất.
Lối đi kia bên trong tối như mực, tựa hồ rất sâu, rất dài. Nhưng không có dấu vết người ra vào, không có dấu chân, chỉ có một ít vết giống vết cào.
Hắn trái phải lại nhìn quanh một vòng, nơi này, rõ ràng cất giấu bí mật gì đó.
Thổ bảo không lớn, bên trong cũng chỉ có mấy cái bàn ghế, một chiếc lồng, một bó đuốc treo tường, còn có một cái lư đồng.
Hắn đi đến bó đuốc, kiểm tra cẩn thận từng bó đuốc.
Xác định mỗi một bó đuốc cũng không có vấn đề gì, sau đó lại đi kiểm tra bàn ghế.
Rất nhanh, bàn ghế cũng không có vấn đề, cuối cùng cũng chỉ còn lại lư đồng.
Ngụy Hợp tới gần lư đồng, quan sát tỉ mỉ. Hắn vận chuyển khí huyết, chậm rãi vuốt ve mặt ngoài của lư đồng.
“A?” Bỗng nhiên hắn phát hiện một vấn đề.
Trên lư đồng, thế mà không có một chút vết bẩn.
Chẳng lẽ...
Ngụy Hợp trong lòng bỗng nhiên lóe lên một ý niệm trong đầu. Hắn lại nhanh chóng cẩn thận đi xem bàn, ghế, vách tường xung quanh.
Trên vách tường quả nhiên cũng giống như vậy.
Ngụy Hợp ở trong thổ bảo chậm rãi di chuyển, rất nhanh lần nữa đi tới khoảng đất trống phía trước.
Hắn chậm rãi quỳ một chân trên đất, dùng tay sờ soạng trên mặt đất một cái, sau đó đặt vào chóp mũi ngửi ngửi.
Một mùi tanh nhàn nhạt cùng khí huyết tản ra.
“Đây chẳng lẽ là!?” Ngụy Hợp trong lòng khẽ động.
Oanh!
Đúng lúc này, cửa thổ bảo bị mạnh mẽ đụng vỡ. Mấy tên mập mạp bạch y nhanh chân chạy tới.
Tên mập mạp cao ba mét cầm trong tay chiến chùy, cái bụng khổng lồ hoàn toàn đem cửa chặn kín.
“Người đâu?”
Bên trong thổ bảo lúc này là một mảnh trống rỗng, một người cũng không có. Chỉ có một đám thi thể nằm trên mặt đất.
“Trong không khí không ngửi được, người kia đã chạy thoát!” Bên ngoài một đám mập mạp bạch y nắm dây thừng Hắc Mao Lang Khuyển lớn tiếng trả lời.
“Một đám rác rưởi!” Tên mập một chùy nện trên mặt đất, người xung quanh lòng bàn chân tê rần, rút lui mấy bước, không dám phát ra tiếng.