Thập Phương Võ Thánh

Chương 80: Ra khỏi thành (2)



Ngay khi Trần Kiên không ngừng quấn lấy Ngụy Hợp, Chu Thuận ở bên cạnh, một bên giả ý cùng Dương Thanh Diệp nói chuyện phiếm, một bên vụng trộm lại thả ra một con tiểu phi trùng màu vàng nhạt.

Con tiểu phi trùng như là viên đá, nhẹ nhàng rớt xuống đất, bị rất nhiều móng và tiếng vó ngựa che giấu.

Ngụy Hợp bỗng nhiên như có cảm giác, nhìn tới Chu Thuận.

“Ngươi vừa rồi làm gì?”

Mắt hắn híp lại, tựa hồ phát hiện được cái gì.

Chu Thuận mặc dù mờ ám bí mật, nhưng thường cách một đoạn thời gian liền có một động tác cố định, động tác này lập đi lập lại nhiều lần thì có chút dễ thấy.

“Không có... Không có gì...” Chu Thuận trong lòng giật mình, vẻ mặt mờ mịt, giả vờ cái gì cũng không biết.

“Ừm, cẩn thận. Tập trung vào.” Ngụy Hợp gật gật đầu, quay đầu đi.

“Há, được.” Chu Thuận vội vàng trả lời.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía nơi khác, giả ý dò xét.

Trong đội xe, phần lớn là người nhà của các đệ tử, đệ tử chân chính của võ viện ngược lại số lượng không nhiều.

Hết thảy cộng lại cũng là khoảng bốn trăm người.

Khoảng bốn trăm người chia làm hai hàng, kéo dài thủ hộ đội xe.

Chu Thuận gánh nặng trong lòng liền được giải khai, một lát sau, lại lần nữa bí mật dùng hai ngón tay bỏ vào trong túi tiền nhẹ nhàng kẹp ra một viên đá màu vàng nhạt.

“Đây là cái gì?” Ngụy Hợp thanh âm bỗng nhiên vang lên ở bên cạnh hắn.

Chu Thuận bị dọa đến toàn thân run lên, xém chút ném mất viên đá trên tay.

“Ngụy sư huynh!” Hắn quay đầu nhìn về phía một bên, Ngụy Hợp vừa rồi còn ở phía trước, không biết lúc nào, đột nhiên đến bên cạnh hắn. Đang tò mò nhìn viên đá trong tay của hắn.

“Ta không có chuyện gì làm có thói quen nhặt một ít đá nghịch, thật có lỗi Ngụy sư huynh.” Chu Thuận tranh thủ thời gian nói rõ lí do.

“Phải không?” Ngụy Hợp híp mắt, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, lại cúi đầu nhìn viên đá kia, không có phát hiện vấn đề gì.

Hắn dời ánh mắt, nhìn về phía y phục trên người Chu Thuận.

“Chu sư đệ, con người của ta có chút mẫn cảm, cho nên hãy cảnh giác, tốt hơn là đừng làm động tác dư thừa."

“Ta hiểu rồi.” Chu Thuận sụp mi mắt trả lời.

“Vậy thì tốt.” Ngụy Hợp gật đầu, lần này là xoay người sang chỗ khác thật, cưỡi ngựa hướng về phía trước.

Lúc này Chu Thuận mới hoàn toàn thả lỏng, chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi, so với trước đó ở Bách Hoa lâu tìm muội tử đại chiến một trận còn mệt hơn.

Hắn lại lần nữa nắm viên đá, dựa theo phương pháp đặc thù, vận lực nhè nhẹ, như thế mới có thể kích hoạt trùng thạch, đưa tin cho Thất Gia Minh.

Trùng thạch này có thể truyền ra hết thảy phương vị của cao thủ tam huyết Khí Huyết trong đoàn xe, để phán đoán ra nơi phòng thủ yếu kém trong đoàn xe.

Viên đá vàng nhạt bị hắn kẹp lấy, nhẹ nhàng kề sát ở trên bụng ngựa, nhẹ nhàng phóng thích.

Oanh!!

Trong chốc lát một bàn tay màu đen, bỗng nhiên từ bên cạnh mạnh mẽ đánh tới, một chưởng vỗ lên cánh tay mà Chu Thuận đang kẹp viên đá.

Chu Thuận vội vàng không kịp chuẩn bị, căn bản vô lực phản kháng, bị một chưởng đánh cho từ trên ngựa ngã xuống.

Toàn thân hắn run lên, trố mắt muốn nứt, ngay sau đó liền cảm giác viên đá trên tay bị người khác bắt lấy.

Sau đó cổ áo hắn bị nhấc lên, khuôn mặt Ngụy Hợp âm trầm xuất hiện trước mặt hắn.

“Ngươi vừa rồi đang làm gì?”

“Ta...” Chu Thuận trên thân mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, hắn cũng không thể nói, kỳ thật toàn bộ võ viện Biên Bức Quyền của hắn đã đầu phục Thất Gia Minh từ lâu.

“Nói đi, ngươi cầm cái gì?” Ngụy Hợp sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Chu Thuận.

Hắn vừa rồi phát hiện không đúng, hiện tại quan sát tỉ mỉ, quả nhiên thấy người này có vấn đề.

“Ta...” Chu Thuận há miệng muốn nói. Bỗng nhiên trong đội xe đằng trước, cấp tốc chạy tới một người.

Lúc này đội xe đã chậm rãi rời khỏi Phi Nghiệp thành mười dặm, hai bên đều là rừng núi rậm rạp, trùng trùng điệp điệp, liên miên bất tuyệt.

Trước đó mưa to, tựa hồ khôi phục một phần sinh cơ cho khu rừng, cỏ cây vốn dĩ khô héo trong dần dần xuất hiện màu xanh.

“Ngụy sư huynh.” Người kia rõ ràng là Trương Lộ trong viện, hắn nhanh chóng đến gần, quét mắt đến Chu Thuận trên đất, không đi để ý tới, mà là thấp giọng bên tai Ngụy Hợp nói.

“Trịnh Sư muốn huynh một lúc nếu có xuất hiện biến cố, trước tiên hãy mang người rời đi. Đừng đi Võ Sư Bảo mà hãy phân tán chạy.” Trương Lộ sắc mặt khẩn trương, nhưng vẫn trấn định, thấp giọng nói.

“!?” Ngụy Hợp ánh mắt biến đổi, còn muốn hỏi chút gì.

“Trịnh Sư nói, không nên tới gần Phi Hùng Đao.” Trương Lộ lại nói một câu, còn muốn tiếp tục.

Nhưng đã không kịp rồi.

Một loạt tiếng cười bén nhọn ở hai bên không ngừng truyền đến. Phảng phất là hàng loạt viên hầu quái dị, không ngừng phát ra tiếng hí.

Đoàn xe ngựa bị thanh âm dọa dừng lại, trong lòng bất an lo sợ.

Đoàn xe dài nên một khi dừng lại, liền phát sinh một chút hiện tượng tắc nghẽn chen chúc, muốn nữa xuất phát lại lần nữa, cần thời gian căn chỉnh không ít.

“Người nào!?” Một giọng nam trung khí mười phần, từ trong đoàn xe truyền ra.

Hiển nhiên là võ sư thủ hộ đội xe lên tiếng.

Chủ lực chân chính của toàn bộ đoàn xe kỳ thật chính là mười ba võ sư dẫn đội kia.

“Chỉ giết Phi Hùng Đao, những người còn lại quỳ xuống đất không giết!”

Trong chốc lát, hai bên trong núi rừng dồn dập tuôn ra vô số binh lính, trong đó còn xen lẫn Cự Xỉ quân cao lớn.

Cự Xỉ quân này như là cự nhân, vung vẩy từng cây lang nha bổng, quét gãy cây cối, cuồng tiếu đập xuống núi.

Rõ ràng vừa rồi tiếng cười vọng đến là của bọn hắn.

“Thất Gia Minh!?”

“Nghênh chiến! Hết thảy đội hộ vệ nghe lệnh, Cự Xỉ quân nhược điểm ở chỗ hai mắt, tiến lên....”

Thanh âm còn chưa nói xong, liền bị một tiếng vang trầm cắt ngang.

Người nói chuyện tựa hồ bị đột nhiên tập kích tách ra.

Ngay sau đó là một hồi rống to kinh sợ, nhóm võ sư đằng trước, tựa hồ cũng triển khai kịch chiến.

Ngụy Hợp trong lòng kinh hoàng, lúc này nhớ tới lời Trịnh Sư do Trương Lộ truyền đến.

Hắn tung người xuống ngựa, mang theo bao bọc xiết chặt trên lưng.

“Hồi Sơn Quyền đi theo ta!”

Hắn gầm nhẹ một tiếng, không tiếp tục để ý những người khác, mà là nhanh chóng phóng về phía đám người Hồi Sơn Quyền.

Thừa dịp xung quanh binh lính còn chưa tới, hắn nhanh vọt tới khu vực Hồi Sơn Quyền.

Một đám đệ tử đang tự vệ, mất bình tĩnh, thấy hắn tới, lúc này một đám người đi theo hắn phóng tới một hướng.

Đoàn xe lúc này cũng đã loạn.

Ở phía võ sư ít có động tĩnh, thỉnh thoảng truyền ra tiếng giao thủ kịch liệt, hiển nhiên là đã đánh nhau từ trước.

Phía ngoài xa rất nhiều hộ vệ đệ tử đang giao thủ với binh lính xung quanh.

Từ chỗ cao nhìn xuống, hai đường quân lính đen kịt đông như bầy kiến, dồn dập nhào về phía đoàn xe màu xám ở chính giữa.

Tựa như bầy kiến săn một con sâu nhỏ.

Ngụy Anh ôm nhị tỷ từ trên xê ngựa xuống, dùng tấm vải dày bọc lại, loại vải này chỉ cần không bị lửa đốt, bình thường người dùng đao chém cũng rất khó phá tan, có thể tránh cho nàng bị va chạm.

Sau đó hắn mang theo mọi người xông vào rừng núi.

Xung quanh đều là binh lính, bên tai đều là tiếng la hét và tiếng binh khí va chạm kịch liệt.

Đội ngũ Hồi Sơn Quyền, lấy Ngụy Hợp cầm đầu.

Khương Tô, Triệu Hoành phòng hộ hai bên, Trương Lộ cùng đệ tử còn lại thủ phía sau, cấp tốc phóng ra khỏi vòng vây quanh của binh lính.

“Đi theo ta!!”

Ngụy Hợp giơ cánh tay đã kẹp sẵn bốn thanh thiết côn lên ngăn cản hai cây đao chém tới, thuận thế một tay quét qua, kình lực phun ra.

Hai tên lính ngực bị thủng, văng ra ngoài, gục tại chỗ.

Hai người vừa chết, rất nhanh lại có bốn tên lính khác rống giận hướng hắn bổ tới.

Ngụy Hợp cùng động tác, giơ tay dùng thiết côn đón đỡ, sau đó quét ngang.

Dễ dàng thủ tiêu hai người, trọng thương hai người. Nhưng hắn không kịp bổ đao, tranh thủ thời gian xông ra khỏi vòng vây.

Nếu không phải nơi này hai bên đều là rừng núi, hắn cũng sẽ không vứt bỏ ngựa.

Vì ở nơi bằng phẳng cưỡi ngựa so với đi bộ nhanh hơn.

Ngụy Hợp một tay ôm nhị tỷ, một tay quét ngang, cột lại thiết côn trên cánh tay đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cũng không cần tiêu hao kình lực, liền có thể một đường xông thẳng.

Nhưng rất nhanh hắn liền gặp trở ngại.

Một Cự Xỉ quân cao tới ba mét, cản ở trước mặt hắn.

“Chết!!”

Lang nha bổng màu đen ầm ầm bổ về phía Ngụy Hợp.

Lang nha bổng tối thiểu nặng đến hơn trăm cân, bổng còn chưa tới đã mang cuồng phong tới. Ép đến mấy tên đệ tử sau lưng Ngụy Hợp đều không thở nổi, sắc mặt thất sắc.

Phốc!

Đúng lúc này, một điểm hàn quang từ trong tay Ngụy Hợp bắn ra, tinh chuẩn đánh vào mặt Cự Xỉ quân.

Hàn quang này là một cái độc tiêu màu đen, mạnh mẽ đâm vào mắt trái của Cự Xỉ quân.

Hắn kêu thảm một tiếng, lang nha bổng nghiêng lệch ra, nện ở một bên mặt đất.

“Đi!”

Huyết quang lóe lên, đầu tên Cự Xỉ quân này bị Ngụy Hợp một quyền đánh cho nổ tung.

Đoàn người nhanh chóng lướt qua thi thể, thoát khỏi vòng vây.

Trên đường đi Ngụy Hợp liên tục phá vây mấy lần, đều ỷ vào trên hai tay buộc chặt thiết côn ngăn cản binh khí xung quanh, tiết kiệm không ít thể lực.

Nhưng hắn thì có thể làm, những người còn lại thì không được.

Trong hỗn loạn, mấy tên đệ tử Hồi Sơn Quyền và người thân thất lạc, còn có rất nhiều người mất tích, không biết là tự rời đi, hay là chết.

Bên tai tất cả đều là tiếng gầm thét kêu thảm cười lớn.

Trong ngoài Hồi Sơn Quyền viện, toàn bộ cộng lại hơn ba mươi người, cộng thêm gia quyến hết thảy trăm người, sau khi đi tiếp, cũng chỉ còn lại có hơn năm mươi người.

Đại sư huynh Triệu Hoành vì cứu lão nương mình, cũng không biết tung tích.

Khương Tô bị thương, nhưng chỉ là cánh tay bị thương nhẹ.

Nhưng Trương Lộ thì lại khác... Sau lưng hắn liên tục bị chém hai nhát đao, trong đó một đao còn có độc.

Đoàn người thoát khỏi vòng vây, từ bên sườn núi nhanh chóng chạy đi.

“Ta... Không xong rồi...” Trương Lộ được người đỡ lấy, ngụm lớn ngụm nhỏ thở phì phò, sắc mặt tái nhợt.

“Trên đao, có độc...” Hắn trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. “Cha ta... Còn đang chờ ta... Đáng tiếc... Ta khiến cho người thất vọng...”

Người đỡ hắn nhẹ nhàng buông hắn ra, hắn cả người không còn sức lực, máu me be bét khắp người.

Ngụy Hợp nhanh chóng đi tới, kiểm tra vết đao, trên đao xác thực có độc, với lại then chốt không phải độc, mà là vết thương quá sâu, từ phía sau lưng có thể nhìn thấy nội tạng chuyển động.

“Còn có lời gì muốn nói không?” Hắn bắt lấy tay Trương Lộ.

Trịnh Sư Triệu Hoành không ở đây, nơi này hắn chính là lớn nhất.

“Ngụy sư huynh... Đệ đệ ta...” Trương Lộ nắm chặt tay Ngụy Hợp, còn muốn nói điều gì, nhưng vết thương sau lưng hắn cơ hồ đã xuyên qua hắn, lúc này đã không kiên trì nổi.

“Ca!” Bên cạnh Trương Lộ có một người thiếu niên, nhịn không được mang theo tiếng khóc kêu lên.

Trương Lộ một hơi không nói gì, ngẹo đầu, mất đi khí tức.

Ngụy Hợp yên lặng đứng người lên, người chết hắn thấy cũng nhiều, nhưng người của Hồi Sơn Quyền viện, vẫn luôn là tịnh thổ nằm trong lòng hắn.

Nhưng bây giờ, vùng tịnh thổ này tựa hồ bị huyết vấy bẩn.

Dưới tình huống bốn phương tám hướng đều là địch nhân như vừa rồi, hắn có thể bảo vệ mình mấy người bên cạnh, cũng đã là rất mạnh mẽ. Phần còn lại chỉ có thể dựa vào chính bọn họ.

Vì thế Triệu Hoành mất tích, vì thế Trương Lộ chết đi. Vì thế Khương Tô bị thương.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.