Binh lính đen kịt lít nha lít nhít tựa như bầy kiến, phóng tới binh lính Thất Gia Minh ở Phi Nghiệp thành.
Từng chiến tướng cao thủ võ đạo, vung binh khí phóng tới cửa thành, nơi cửa thành vốn dĩ đang bị phong kín, lúc này thế mà đang chậm rãi mở ra.
“Vãng sinh cực lạc, ngửi hương độ hải!!”
“Vãng sinh cực nhạc, ngửi hương độ hải!!”
Một tiếng thét vang lên, lúc này trong đám binh lính chấn giữ cửa thành của Thất Gia Minh có không ít người dồn dập lấy ra vải trắng quấn lên cánh tay rồi rống to sau đó điên cuồng công kích những binh lính giữ cửa khác của Thất Gia Minh.
“Diệt thất gia, chấn Phi Nghiệp!!”
Lúc này hàng loạt bình lính mặc hắc giáp cầm hắc thuẫn rống to, tràn vào cửa thành, nhanh chóng công chiếm nơi đây.
Từng chiến giáp cao thủ của Hồng Gia Bảo xung phong tiến đến, gặp người liền giết, đánh đâu thắng đó.
Cao thủ Thất Gia Minh dồn dập tiến lên chặn đường, tràng diện lâm vào hỗn chiến.
Ngụy Hợp xa xa từ trên đỉnh núi phóng tầm mắt nhìn về phương hướng Phi Nghiệp thành.
Nơi đó có một áng lửa trùng thiên, tựa hồ lại có kiến trúc gì đó bị nhen lửa, lúc này bầu trời mới vừa tờ mờ sáng thế mà một góc đã nhuộm thành màu đỏ.
Hắn cùng mấy người Khương Tô, Ngụy Oánh, đứng bên sườn núi, trước mặt là một phần mộ vừa xây mới.
Trước mộ phần dựng một bia đá thô ráp, bên trên viết: Hồi Sơn Quyền Trịnh Sư chi mộ.
Phía dưới tinh tế khắc tên đầy đủ, thành tựu khi còn sống, niên tuế của Trịnh Sư.
Tất cả đều là do Ngụy Hợp dùng ngón tay khắc ra. Thoạt nhìn khó tránh khỏi có chút thô ráp, nhưng điều kiện như thế, chỉ có thể làm vậy.
Nơi xa mơ hồ có thể nghe được tiếng la giết rất nhỏ, nhưng Ngụy Hợp Khương Tô đều không hề bị lay động.
Ngụy Hợp yên lặng lấy ra cái túi trước đó Trịnh lão đã đưa, đặt lên trên mặt đất, cẩn thận mở ra, bên trong là một đống thư, còn có ba khối mộc bài xanh đen không có khắc chữ và một miếng thịt màu đen.
Hắn mở thư ra cẩn thận xem.
Phần đầu viết về hồi ức của Trịnh Phú Quý, tiếp theo là sắp xếp chuyện của mình sau này, xem ra hắn đã dự đoán được từ lâu, chính mình có thể không thoát được cửa này.
Nội dung nửa bức thư sau, là liên quan tới thân thế của hắn.
Thật ra Hồi Sơn Quyền hắn mở vốn là một thế lực gọi là Vô Thủy tông, xây ở bên ngoài để chiêu mộ đệ tử ngoại môn.
Sau này Vô Thủy tông di chuyển, mang đi hàng loạt cao thủ, từ bỏ trú điểm nhỏ bên ngoài Phi Nghiệp thành này.
Nhưng khi đó Trịnh Phú Quý không muốn đi, hắn đã ở Phi Nghiệp thành kết hôn sinh con nên không muốn rời đi.
Cho nên tạm thời rời tông môn, lấy tên Hồi Sơn Quyền viện, không dùng thân phận đệ tử Vô Thủy tông đóng ở đây lâu dài.
Vô Thủy tông vốn là bí mật chiêu mộ, làm việc cực kỳ điệu thấp. Cho nên ngay từ đầu có rất ít người biết Trịnh Phú Quý chính là người phụ trách trú điểm của đệ tử ngoại môn ở Vô Thủy tông.
Sau này Vô Thủy tông rời đi, từ bỏ trú điểm này, càng không có người biết thân phận chân chính của Trịnh Phú Quý.
Trong thư có nói, Hồi Sơn Quyền, vốn là võ công sàng lọc tư chất của Vô Thủy tông, nếu đạt tới tam huyết Khí Huyết, đều có thể cầm tín vật đi vào Vô Thủy tông.
Mà từ tam huyết Khí Huyết đến Luyện Kình, quá trình này cực kỳ trọng yếu, liên quan đến sự hoàn thiện cùng cường độ Đoán Thể ngày sau.
Cho nên ba tín vật kia, chính là ký hiệu thông qua khảo hạch để trở về Vô Thủy tông.
Hắn có thể lấy một tấm, đi tới Thái Châu phủ, vào Vô Thủy tông, thu hoạch Hồi Sơn Quyền hoàn chỉnh, hoàn thiện kình lực.
Trong thư còn cẩn thận căn dặn, nếu Ngụy Hợp không cẩn thận đột phá đạt đến Luyện Kình thì nhất định phải trở lại vô thủy tông trước khi bắt đầu Đoán Thể.
Cuối cùng, trên thư còn ghi lại chuyện liên quan tới nhục điền Hồng Địa Ngư.
Trịnh Phú Quý nói rằng, hắn bắt được con dị thú Hồng Địa Ngư nhưng tuổi thọ đã sắp hết. Cho nên, hắn liền lấy dị chủng, để nhục điền khô héo.
Chỉ cần lần nữa bắt được dị thú, thì có thể dùng dị chủng cắm vào, như vậy sẽ lần nữa phát triển thành nhục điền.
Trên thư có nói rất rõ ràng, khối thịt màu đen kia, chính là dị chủng, phương pháp sử dụng là cho nó vào trong huyết dịch của dị thú liền có thể phát triển thành nhục điền. Phải tránh sử dụng lên người, cũng không thể nhiễm huyết dịch của mình.
“Ba tín vật, một phong thư, một dị chủng, giá trị vạn kim, thật cũng không nói sai.”
Ngụy Hợp xem xong, đưa thư cho Khương Tô, nơi này cũng chỉ có hắn cùng Khương Tô là đệ tử nội viện.
Những người còn lại... Mất tích cũng có, bị giết cũng có, phản bội cũng có.
Tỉ như Giang Nghiêm, vừa mới bắt đầu liền không biết tung tích, không hề nghi ngờ là đã trở lại Giang gia.
Khương Tô tiếp nhận thư, nhìn kỹ một lần.
“Ngươi... Có tính toán gì?” Nàng nhìn về phía Ngụy Hợp, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, trong mắt còn lưu lại một tia thương cảm.
“Còn có một việc chưa xử lý, sau khi làm xong sẽ đi.” Ngụy Hợp bình tĩnh nói.
“Ta đi cùng ngươi!” Khương Tô chân thành nói.
“Ta cũng vậy!” “Ta cũng thế!”
Ngoài ra còn có hai người cũng lên tiếng, sợ bị bỏ.
“Không cần, hẹn một chỗ gặp mặt, đến lúc đó cùng đi là được.” Ngụy Hợp muốn đi điều tra Nhất Chích Nhĩ, Phi Nghiệp thành không ở được nữa, như vậy trước khi đi hắn nhất định phải điều tra chân tướng về phụ mẫu và đại tỷ.
“Ta có một nơi có khả năng sắp xếp cho các ngươi, Khương Tô ngươi vừa hay có thể giúp ta bảo vệ tỷ ta, ta đi một chút rất nhanh sẽ trở lại.”
Ngụy Hợp giải thích xong, tự mình đi điều tra chuyện phụ mẫu đại tỷ, lẻ loi một mình dễ dàng hơn, những người còn lại cũng không nói gì.
“Được, ta sẽ dẫn bọn hắn ẩn nấp.” Khương Tô gật đầu.
Bây giờ Hồi Sơn Quyền còn lại mấy người bọn hắn, mặc dù bi thương, nhưng dù sao cũng so với mấy quyền viện bị đánh tan đàn xẻ nghé kia tốt hơn nhiều. Có mấy quyền viện thậm chí một người cũng không còn, triệt để bị bang phái chia cắt.
“Ngươi cẩn thận một chút.” Khương Tô sa sút nói.
“Yên tâm. Ngươi dưỡng thương đi.” Ngụy Hợp bình tĩnh gật đầu, đối với những người khác mà nói, có lẽ bây giờ cục diện hết sức khó khăn nguy hiểm.
Nhưng đối với hắn mà nói, không khác gì với động vật hoang dã đi săn cả.
Ngay sau đó, hắn mang theo mấy người ra ngoại thành trước, khu vực Nhất Chích Nhĩ hay hoạt động.
Sắp xếp bốn người Khương Tô nhị tỷ ẩn nấp một sơn động mình hay ở khi đi săn.
Bên trong có thịt nước hắn cướp được, lúc trước hắn khắp nơi ẩn giấu vật tư, chính là vì ngày này.
Thế cục dù có loạn, hắn cũng có thể khắp nơi hoạt động, khắp nơi là sinh cơ. Đây cũng là lo trước khỏi hoạ.
Sau khi căn dặn mọi người xong, Ngụy Hợp một đường chạy nhanh, dựa theo tin tức điều tra được trước đó, bắt đầu ở tìm kiếm xung quanh khu vực Nhất Chích Nhĩ hay hoạt động.
Mười dặm bên ngoài Phi Nghiệp thành, chính là chỗ hoạt động thường xuyên của Nhất Chích Nhĩ, chẳng qua là không có người biết rõ hắn rốt cuộc ẩn nấp ở đâu.
Núi cao rừng rộng, ẩn chứa vô số thứ, muốn đi tìm một đám sơn tặc như vậy, thời gian ngắn thật đúng là khó tìm.
Bất quá cũng may tốc độ Ngụy Hợp cũng nhanh, Phi Long Công tiết kiệm cho hắn rất nhiều khí lực, cộng thêm hai loại công pháp chồng chất sau khi đạt tam huyết Khí Huyết, khiến cho khí huyết của hắn cuồn cuộn, lực cũ chưa hết lực mới lại sinh.
Bỏ ra vẻn vẹn hai ngày, Ngụy Hợp rốt cuộc tìm được dấu vết để lại, hắn lần theo dấu vết tìm được sơn trại của Nhất Chích Nhĩ.
Trong rừng lá khô rậm rạp, khắp nơi đều là những phiến lá màu vàng nhạt màu vàng đậm, như tấm chăn dày phủ trên đất.
Ngụy Hợp tùy ý một cước dẫm lên trên cũng phát ra âm thanh răng rắc.
Sơn phong gào thét, rừng cây không lá căn bản là không có cách ngăn cản không khí xuyên qua..
Ngụy Hợp ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Phía sau hai tháp canh bằng gỗ đơn sơ phía trước là bức tường thành được xây dựng bằng sự kết hợp giữa gỗ và đá dài hơn trăm mét.
Nhưng này tường thành chỉ có một mặt.
Toàn bộ sơn trại hiện lên hình tam giác, hai mặt là vách núi dựng đứng, cùng tường thành làm thành một địa hình hiểm trở.
Lúc này toàn bộ sơn trại từ xa nhìn lại, đen kịt một mảnh, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi than củi bốc lên.
Ngụy Hợp thở ra một hơi, trong lòng có một tia liên tưởng không tốt.
Hắn tăng tốc bước chân, nhanh chóng tiếp cận sơn trại.
Vượt qua tháp canh, trên tháp canh trống rỗng, không ai canh gác.
Rất nhanh, hắn đến trước đại môn sơn trại, đại môn cao hơn hai mét, được làm từ gỗ bên ngoài được bọc một lớp thiết bì, một nửa đã bị đập nát, chỉ còn một nửa khác miễn cưỡng còn có thể nhìn ra đường nét của cánh cửa.
Đi qua tường thành miễn cưỡng còn có hình dạng sơn trại, bên trong là một mảnh phế tích kiến trúc sụp đổ.
Từng làn khói đen từ gỗ cháy bay lên bầu trời.
Trong phế tích khắp nơi là vô số xác chết cuộn mình chết cháy, vài con kền kền đang vây quanh một thi thể ăn nhanh chóng, không ngừng xé rách.
Ngụy Hợp không thèm để ý, nhanh chóng dạo quanh sơn trại một vòng, khắp nơi là thi thể, khắp nơi là đồ vật bị cháy đến méo mó biến dạng.
Toàn bộ sơn trại khắp nơi bừa bộn, sớm đã không có vật sống.
Ngụy Hợp không thu hoạch được gì, lại lần nữa theo đại môn sơn trại lui ra ngoài. Nhìn những gì còn sót lại sau hỏa hoạn, chuyện nơi đây khẳng định không phải mới xảy ra.
Nhìn trận hỏa hoạn kia, Ngụy Hợp kỳ thật trong lòng đã biết, nếu tiếp tục tìm nữa cũng không thích hợp.
Binh hoang mã loạn, bây giờ một mảnh hỗn loạn, hắn không thể nào như con thiêu thân lao vào tìm kiếm không mục đích được, hắn nhất định phải chăm sóc tốt cho nhị tỷ Ngụy Oánh.
Dù sao thức ăn dự trữ trên núi ăn cũng gần hết, hắn cũng cần thịt dị thú cung ứng ổn định, chút đồ tồn lại này sắp không còn.
Cho nên, cho dù là hắn, hay là Ngụy Oánh, hoặc là đám người Khương Tô, đều cần một hoàn cảnh sinh hoạt ổn định.
Mà đi Thái Châu phủ, cần vượt qua biên giới đại châu, dựa theo bản đồ đại khái của Trịnh Sư cho nhất định sẽ lạc đường.
Còn may Ngụy Hợp có bản đồ bao quát của tiêu cục mà Trình Thiểu Cửu tặng.
Bên trên mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng vẫn đánh dấu tinh chuẩn, Thái Châu và vị trí của Thái Châu phủ.
Từ Phi Nghiệp thành đi tới Thái Châu phủ phải vượt qua Dạ Ô sơn mạch rộng lớn.
Sơn mạch này quan sát từ trên bản đồ, ở giữa có vài con sông, mấy chục thôn trấn, mảnh lớn mảnh nhỏ rừng rậm hoang vu.
Chỉ nhìn liền có thể cảm giác được hung hiểm trong đó. Chớ nói chi là trên bản đồ của tiêu cục còn có không ít điểm đỏ đánh dấu có xuất hiện dị thú.
Ngụy Hợp tính toán đại khái là cứ đi trên đường không dừng lại, theo tốc độ của tiêu cục, tính toán trên bản đồ, cũng cần ít nhất nửa năm, mới có thể đến.
Đây là dưới tình huống nửa đường không trì hoãn.
Chưa kể là không biết con đường này Vĩnh Hòa tiêu cục đã vẽ khi nào, thôn trấn trên còn ở đó hay không, phạm vi hoạt động của dị thú có thay đổi không?
Đây đều là vấn đề.
Hắn tính thử, đi tới Vân Châu phủ và đi tới Thái Châu phủ, bên nào thích hợp hơn.
Cuối cùng vẫn quyết định đi tới Thái Châu phủ.
Vân Châu bây giờ ở biên giới Phi Nghiệp thành, cũng lâm vào chiến loạn, Vân Châu phủ bên kia đoán chừng tình huống cũng không tốt hơn không bao nhiêu.
Mấu chốt nhất là, Trịnh Sư nói đến Vô Thủy tông, nơi đó hắn nhất định phải về để hoàn chỉnh Hồi Sơn Quyền.
Dựa theo Trịnh Sư nói, đi tới Vô Thủy tông, có thể cho hắn có bậc thang cao hơn nhìn xa hơn.
Cộng thêm có sẵn tín vật liên quan, mấy người bọn họ đi tới liền thuận lợi gia nhập tông môn, được bảo hộ.
Vô Thủy tông thực lực có thể nói là mạnh hơn Hồi Sơn Quyền rất rất nhiều.
Ngay sau đó, Ngụy Hợp quyết định, cuối cùng lại đi ra xung quanh đi một vòng, lấy lương thịt lúc trước hắn giấu kỹ mang ra nướng lên ăn, sau đó rời đi.
Kỳ thật đối với phụ mẫu cùng đại tỷ còn sống hay không, hắn đã không ôm hy vọng.