Trong đình viện, hai người Ngụy Hợp đối mặt với Vạn Lăng, cung kính ôm quyền hành lễ.
“Đệ tử Ngụy Hợp.” “Đệ tử Tôn Nghị.”
“Bái kiến sư tôn.”
Vạn Lăng bằng lòng gặp họ, coi như họ đã được chấp thuận.
Ánh mắt Vạn Lăng đảo qua hai người một chút, cho dù là Ngụy Hợp hay Tôn Nghị đều không phải người tuấn mỹ. Nhưng cả hai đều là võ giả Tam huyết, khí chất, tinh thần đều vượt xa người bình thường, nên cũng coi như không khó nhìn.
“Nếu chọn Vạn Thanh viện ta, thì trước tiên cần hiểu rõ tình huống trong biệt viện. Nếu không đổi ý thì ta nhận các ngươi.”
Nàng thở dài một tiếng, cảm thấy mình hiện giờ quả thật không có tâm tư dạy đồ đệ.
“Thanh Thanh, con đến truyền thụ công pháp, chiêu thức, các điều cấm kỵ và quy củ của bổn viện đi.”
“Vâng, sư tôn.” Vạn Thanh Thanh ở trước mặt người ngoài thì vẫn gọi nàng là sư tôn.
Vạn Thanh Thanh xoay chuyển nửa vòng, nhìn hai người Ngụy Hợp, Tôn Nghị.
“Hai người nghe rõ, ta là Vạn Thanh Thanh. Ta sẽ nói cho các ngươi nghe một chút về công pháp chủ tu của Vạn Thanh viện chúng ta.”
Nàng lời ít ý nhiều bắt đầu giới thiệu.
Công pháp chủ tu ở Vạn Thanh viện này là Phúc Vũ Ấn, còn gọi là Phúc Vũ Tụ Vân công, có tổng cộng chín tầng.
Nghe đồn công pháp này là một phần của Thiên Ấn Cửu Phạt, có thể đạt tới cảnh giới Hóa Cảnh.
Chín tầng công pháp, tầng sau khó hơn tầng trước, ngay cả viện trưởng Vạn Lăng cũng chỉ luyện đến tầng thứ bảy.
Những đệ tử Vạn Thanh viện khác, người mạnh nhất là Vạn Thanh Thanh, luyện đến tầng thứ tư, đạt đến Luyện Kình.
Cài này là do nàng từ nhỏ đến lớn, ngày ngày ăn thịt dị thú, khí huyết không ngừng được củng cố, lại được mẫu thân ngày ngày chỉ điểm dẫn dắt, thêm vào đó là do căn cơ tốt, mới có thể đạt được trình độ như thế.
Còn những người khác, phần lớn chỉ dừng ở tầng một và tầng hai, khó mà tiến cao hơn.
Nhưng cho dù chỉ ở tầng một tầng hai, nhưng khi nhập môn đã đạt Tam huyết, nên luyện đến tầng thứ hai là đạt đến Tam huyết đỉnh phong.
Mỗi tầng dựa theo tiến độ có thể chia thành ba cấp: sơ cấp, trung cấp và đỉnh phong.
Sau khi đạt đỉnh phong, đột phá chỗ yếu nơi kình lực bao trùm, như thế kình lực sẽ trải rộng toàn thân, hoàn mỹ tiến vào Luyện Kình.
Sau đó, đi ra ngoài cho dù ở phủ Thái Châu phủ cũng sẽ không yếu. Đi qua một ít thành thị nhỏ cũng có thể thoải mái.
Giống như Trịnh Phú Quý lúc trước.
Sau đó chính là môn quy, cũng rất đơn giản, chỉ cần không cùng đồng môn tương tàn, tôn sư trọng đạo và vài điều cơ bản.
Vạn Thanh Thanh nói qua một chút về công pháp, sau đó lại nói thêm:
“Nói tới Thiên Ấn môn chúng ta, chín đại biệt viện tu luyện chín loại công pháp khác nhau, mỗi loại công pháp đều có thể thẳng đến cảnh giới Hóa Cảnh, tiềm lực vô cùng mạnh. Mỗi biệt viện đều từng có cao thủ Hóa Cảnh, đương nhiên, đó là chuyện của rất lâu về trước. Còn bây giờ, nếu các ngươi muốn làm cao thủ Hóa Cảnh, thì phải thật nỗ lực luyện công. Mỗi bước đều phải đi chậm và chắc, không thể nhanh vội được… Mặt khác, điểm mấu chốt là, sau khi luyện công đến Tam huyết, thì cần dùng dị thú đặc thù tương ứng mới có thể giúp nâng cao uy lực, chuyển hóa nhanh hơn, đột phá thoải mái hơn được.
Điểm ấy ở chỗ khác không thể làm được. Bởi vì rất nhiều môn phái nhỏ, thực lực không mạnh, căn bản không thể thu thập dị thú, chỉ có thể tự làm, tạo ra thịt mà cung cấp cho đệ tử.” Vạn Thanh Thanh giải thích.
“Tiếp theo là sau khi vào nội viện, các ngươi cần làm gì và có thể nhận được những gì…”
Nàng từng thứ rõ ràng nói ra.
Nói hơn nửa giờ mới xong.
Sau đó Vạn Thanh Thanh đưa cho mỗi người một quyển sách nhỏ màu xanh, ghi năm chữ Phúc Vũ Tụ Vân công. Chữ viết có chút nghiêng lệch, nhìn hơi xấu, vừa nhìn đã biết là viết tay.
Ngụy Hợp cầm quyển sách của mình, cấp tốc lật xem một lượt, bên trong có ghi rõ toàn bộ nội dung tu luyện tầng thứ nhất.
“Được rồi, sau khi gia nhập biệt viện, tầng công pháp thứ nhất là nền tảng, được dạy miễn phí, những công pháp tiếp theo các ngươi cần dùng tài vật hoặc là cống hiến cho môn phái để trao đổi.
Cái này nói để các ngươi có chuẩn bị. Không riêng công pháp, những thứ khác mà các ngươi nhất định phải dùng như thịt Thanh Ngư, là thịt dị thú có thuộc tính tương ứng, do sư tôn mua, cũng cần đến tiền.
Mỗi tháng biệt viện sẽ phân phát cho các đệ tử một phần thịt Thanh Ngư, nhưng phần thịt này không đủ cho các ngươi sử dụng, nên vẫn cần các ngươi tự mình nỗ lực.”
Ngụy Hợp nghe xong xem như cũng hiểu rõ. Đệ tử nội viện này thật ra chỉ là cho họ một tư cách trên danh nghĩa – tư cách để dùng tiền mua công pháp và thịt dị thú.
Tất cả, vẫn đều cần đến tiền.
Sau khi Vạn Thanh Thanh nói, Vạn Lăng bổ sung thêm vài câu, cũng không có tâm tư liền vào trong nghỉ ngơi.
Vạn Thanh Thanh lại mang theo hai người đi nhận đồ dùng cá nhân cơ bản và nộp tiền.
Ba người đi vào trong biệt viện, ở đó có một căn phòng, trong phòng truyền đến tiếng gảy bàn tính.
“Được rồi, đi theo ta.” Vạn Thanh Thanh cười mang hai người đẩy cửa vào.
“Nội viện đệ tử bình thường mỗi tháng cần nộp năm mươi lượng vàng. Đây là tiền dùng để cung cấp đồ ăn hằng ngày cho các ngươi cùng với thịt dị thú cố định mỗi tháng.
Nhưng ở Vạn Thanh viện chúng ta thì khác, chúng ta còn phải nộp thêm một phần thịt dị thú. Bởi vì chúng ta cần thịt Thanh Ngư, mà giá thịt này gần đây tăng cao. Vì vậy, mỗi tháng cần nộp thêm hai mươi lượng.”
Một tháng bảy mươi lượng vàng…
Chuyện này quả thật chính là đại biểu cho văn nghèo võ giàu.
Sau khi đến Tam huyết, lượng tài nguyên tiêu hao đã không còn so được với người bình thường nữa.
“Được rồi, nộp tiền đi.” Vạn Thanh Thanh nói xong, ra hiệu cho hai người tiến lên.
Bên trong có hai nam tử gầy gò đang gảy bàn tính, nhìn thấy họ đến thì dừng động tác.
“Tiền đưa cho ta là được. Sau đó mỗi tháng đến nộp một lần.” Nam tử đội mũ quả dưa bên trái mỉm cười nói.
Người đi cùng với Ngụy Hợp, Tôn Nghị không nói hai lời từ trong người lấy ra bảy mươi lượng kim phiếu.
Ngụy Hợp sờ sờ trên người, lấy được năm mươi lượng, số còn lại không biết tìm đâu ra.
Lúng túng…
Trước khi tới hắn nghe ngóng giá tiền, vì vậy chỉ để lại đúng bằng đó. Không ngờ rằng… Vạn Thanh viện lại phải nộp nhiều hơn các viện khác.
Trong nháy mắt cả người đều cảm thấy không ổn.
Vừa nãy nghe Vạn Thanh Thanh giới thiệu, trong lòng hắn đã hồi hộp, bây giờ phải nộp tiền… Số tiền hắn mang theo là toàn bộ gia tài, tiền này là tiền tiết kiệm giữ lại để chuẩn bị nộp phí.
Không ngờ lại chưa đủ…
Trong phòng, nam tử gày gò nhận tiền của Tôn Nghị, cúi đầu viết đăng ký sau đó đếm cẩn thận.
Tiếp theo đến lượt Ngụy Hợp.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ngụy Hợp.
“Tiền của ngươi đâu?”
Ngụy Hợp không nói gì, định há mồm định xin giãn cho chút thời gian.
“Đưa ta xem nào.” Vạn Thanh Thanh cười đưa tay lấy kim phiếu trên tay Ngụy Hợp, sau đó đưa cho nam tử gầy gò kia.
“Đây.”
Nàng đưa kim phiếu cho nam tử.
Nam tử cúi đầu đếm đếm, như không có chuyện gì xảy ra mà viết đăng ký.
“Được rồi, tiểu Trương, phát cho mỗi người một bộ đồ nội viện đi.” Hắn nói với nam tử còn lại.
“Được rồi.” Nam tử kia trẻ hơn một chút, vội vàng đứng dậy đi vào gian phòng bên cạnh tìm kiếm.
Ngụy Hợp trầm mặc không nói, nhìn nam tử gầy gò kia, phát hiện hắn không có gì thay đổi.
Lại nhìn Vạn Thanh Thanh một chút.
Vị đại sư tỷ này mỉm cười, dựng một ngón tay đặt trên môi làm động tác xuỵt.
Nàng nháy mắt một cái, không nói gì, nhưng ý tứ rõ ràng.
Khi nàng nìn Ngụy Hợp tìm tiền trên người thì đã có dự đoán, sau đó nhìn thấy hai tay hắn sờ tới sờ lui mà cũng chỉ có một ít tiền như vậy, vẻ mặt rất khó coi, nhất thời trong lòng liền hiểu.
Vì vậy chủ động lấy thêm tiền của mình, gộp lại đưa cho người kia.
Mỗi người đều sẽ có những thời điểm khó xử, ở chỗ này, trước đây nàng cũng thường gặp phải chuyện này, đều sẽ chủ động lấy tiền ra cứu viện.
Nàng không muốn nhìn thấy người khác quẫn bách lúng túng, nhân sinh có khi cao khi thấp, ai đời này mà không từng có thời điểm khó khăn.
Nếu là chuyện nàng không có năng lực thì thôi đi, nhưng loại chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay này, giúp một chút cũng không có gì đáng nói.
Ra khỏi nơi nộp tiền, Tôn Nghị cáo từ trước, cầm sách vội vã đi, dự định bắt đầu lập tức tu luyện.
Chờ người đi xa, Vạn Thanh Thanh mới nhẹ nhàng nói với Ngụy Hợp:
“Coi như ta cho ngươi mượn, sau này nhớ trả lại.” Sau đó nàng xoay người mềm mại rời đi.
Ngụy Hợp nhìn nàng rời đi, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng lại vì chuyện này mà có hảo cảm với Vạn Thanh Thanh.
Tiền tuy rằng không nhiều, nhưng phần tâm tư này của đối phương lại cực kỳ hiếm thấy.
Đương nhiên, quan trọng là hiện tại hắn không trả nổi…
Từ Vạn Thanh viện đi ra, Ngụy Hợp lập tức đi tới Thiên Ấn trấn.
Nhị tỷ Ngụy Hợp Oánh tạm thời ở bên này, Ngụy Hợp thuê cho nàng một gian nhà có một khoảng sân nhỏ, sau đó bố trí sân thành giống như khi còn ở Phi Nghiệp thành.
Cũng coi như là cho Nguy Oánh một chút thân quen của cố hương.
---
“Rượu trắng bánh trôi, một phần năm tiền!”
Tiểu thương mang theo giọng nói kéo dài, gánh hai cái bình lớn, đi lại chậm rãi trên đường.
Ngụy Oánh hà hơi một cái, hai tay chà xát, sau khi cảm thấy đã có chút hơi ấm liền kéo cổ áo đi ra khỏi cửa viện.
Hôm nay đệ đệ về, nàng muốn đi mua ít đồ ăn để chuẩn bị bữa tối.
Từ sau khi đến Thiên Ấn trấn, nàng lại có cảm giác giống như quay trở lại thời điểm còn cha mẹ và đại tỷ, khi đó cuộc sống tuy khó khăn, nhưng cũng rất an tâm.
Khi đó tuy đại tỷ ban ngày không có nhà, nhưng thỉnh thoảng sẽ mang một ít đồ trong bang về cho mọi người.
Cha mẹ thường xuyên phải ra ngoài làm việc, nhưng sau khi về luôn cười vui vẻ, còn có thể kể với mọi người mấy câu chuyện vui nghe được từ các người làm chung.
Tiểu đệ mỗi ngày đều đến Giảng Kinh Đường nghe trộm học chữ, gió mặc gió, mưa mặc mưa…
Khi đó mọi người đều rất mệt, nhưng cũng rất vui vẻ.
Mà bây giờ…
Ngụy Oánh đi trên đường, dưới chân con đường cao thấp nhấp nhô, có chút đau chân.
Khiến nàng nhớ tới con đường trước cửa nhà mình, cũng là một hẻm nhỏ nhấp nhô như vậy.
Nàng đi vài bước, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Trong sân không có ai, vắng ngắt, không có tiếng bước chân của đệ đệ Ngụy Hợp, cũng không có tiếng nói chuyện của cha mẹ và đại tỷ, chỉ có không gian tĩnh lặng không một tiếng động.
Ngụy Oánh thở dài quay đầu đi về phía trước.
Nơi nàng thuê là một khoảnh sân vuông ở ngay gần Thiên Ấn trì, sát vùng biên của Thiên Ấn trấn, gần đó có một bến tàu không lớn không nhỏ, còn có mấy thuyền cá nhỏ tới lui.
Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có mùi cá tanh thoảng đến, nhưng cũng thuận tiện nếu muốn mua được mẻ cá mới nhất. Như vậy giá rẻ hơn trên chợ nhiều, cũng là mẻ tươi nhất.
Đương nhiên không phải lần nào cũng mua được, nếu tình cờ mua được, Ngụy Oánh sẽ vui vẻ cả ngày.
Đi được một đoạn, ngang qua sân nhà hàng xóm.
Trước nhà hàng xóm, có một thiếu niên ngồi xổm ở trước cửa nghịch kiến.
Thiến niên mặc một bộ quần áo có hơi rộng, hai tay bẩn thỉu dính bùn, hiển nhiên là mới nghịch đất.
Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên ngẩng đầu nhìn Ngụy Oánh, lộ ra nụ cười.