Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 184: Cấp Độ Ác Chiến - Hư Thần Kỳ (2)



Lúc này hư ảnh băng vũ cùng quang cầu va chạm vào nhau. Tử quang lóe lên, băng vũ phá vỡ một quang cầu xong lại có quang cầu khác hiện lên. Nhất thời hai bên giao tranh không dứt. Tiêu Tử Hà thấy thế thì thầm thở ra một hơi, trận pháp này mặc dù có chút quỷ dị nhưng không phải là hoàn mỹ, chỉ có thể đồng thời thuấn di được hai thanh phi đao mà thôi. Nàng phất tay áo một cái, một thanh đoản kiếm cỡ một mét bay vút ra, toàn thân kiếm khắc đầy hoa văn thần bí tỏa ra một cỗ uy áp.

Huyền Thiên tu vi đã đạt tới Hư Thần hâu kỳ, chính xác thì hắn đã bước vào Hư Thần tầng bảy sơ kỳ mạnh hơn so với nàng. Mặc dù nàng bước vào Hư Thần trung kỳ nhưng cũng chỉ là Hư Thần tầng năm hậu kỳ mà thôi, còn kém một khoảng cách rất xa để vào hậu kỳ. Tu vi càng cao thì khoảng cách mỗi giai đoạn càng có sự khác biệt, vượt cấp cũng không còn đơn giản như mấy cảnh giới trước đó.

Tiêu Tử Hà không chút do dự duỗi tay cầm lấy đoản kiếm, thân kiếm phát ra màu xanh như ngọc bích, nàng đem chân nguyên truyền vào. Chỉ thấy tại mũi kiếm phát ra vô số phù văn lớn nhỏ, sau đó hóa thành một đạo quang mang nhập vào cơ thể của nàng. Chợt trên bàn tay của nàng được bao phủ bởi một tầng ngân quang chói mắt, vô số băng phiến to như đồng tiền xuất hiện.

Huyền Thiên thấy cảnh này cũng hét lớn một tiếng mở rộng hai tay, chỉ thấy thiên địa linh khí xung quanh giống như sóng trào hòa vào các quang cầu, khiến cho thể tích của nó tiếp tục bành trướng.

Lúc này uy lực của mỗi quang cầu tuyệt không thua một kích toàn lực do bản mạng pháp bảo tu sĩ Nguyên Anh viên mãn thi triển. Ngoại trừ hai khối bị Tử Băng Tiên ngăn trở thì còn ba mươi bốn khối. Uy lực cực đại có thể tưởng tượng được …

Đừng nói là tu sĩ Nguyên Anh viên mãn, cho dù Hư Thần Kỳ cũng không dám cương ngạnh trực tiếp đón đỡ đồn công kích này.

Sắc mặt Tiêu Tử Hà cực kỳ rung động. Có điều đã tới nước này thì còn do dự cái gì, tay phải giơ cao Băng Phong Kiếm, một kích kinh thiên như bão tố chém thẳng xuống.

"Hợp!"

Tròng mắt Huyền Thiên co lại, theo động tác của gã, ba mươi bốn quang cầu ào ào tụ hợp cùng một chỗ.

Những âm thanh đùng đùng oanh tạc truyền vào trong tai, tất cả phi đao tổ hợp xếp thành một chữ "Diệt" ở giữa khối quang cầu khổng lồ màu vàng.

Bên kia, theo động tác của Tiêu Tử Hà, một đạo kiếm khí bạch kim hiện lên, bên ngoài bao phủ bởi phù văn, uy lực cuồn cuộn phát ra những tiếng ầm ầm. Trong bạch sắc kim quang chỉ thấy một đạo kiếm quang dài khủng khiếp tới ba bốn mươi trượng hoa mỹ hiện ra, thanh thế đã tới cực hạn.

Hai người mặt đối mặt, Tiêu Tử Hà cùng Huyền Thiên mới giao thủ vài hiệp đã xuất ra tất cả công phu. Đao trận của Huyền Thiên tự nhiên bất phàm nhưng uy lực Hư Khí đỉnh phong của Tiêu Tử Hà cũng sắp tới cực hạn.

Quang cầu cùng kiếm quang chạm nhau, trong khoảnh khắc chỉ thấy phát ra ánh sáng chói mắt, toàn bộ một vùng không gian đều bị hai màu sắc bao phủ, thỉnh thoảng có thể thấy phù văn quỷ dị lượn lờ bay lượn.

Hai đại chiêu cực kỳ cường đại giao nhau phát ra uy áp khủng khiếp, toàn bộ nơi mặt đất lẫn không gian một vùng chấn động, ngay cả những ngọn tiểu sơn phía xa cũng bị ép tới nứt ra. Đá vụn như mưa rào rào rơi không ngừng, cuồng phong nổi lên bốn phía. Ngay cả Lăng Vô Tiện bên ngoài cũng không thể không lùi lại phía sau.

Nhìn hai thân ảnh phía trước ánh mắt của Lăng Vô Tiện hơi nheo lại, không biết trong đầu gã đang suy nghĩ điều gì.

Sắc mặt Huyền Thiên cũng không còn nhẹ nhàng nữa, gã không thể tin được Tiêu Tử Hà lại phát triển nhanh như vậy, không chỉ tu vi tăng tiến nhanh mà năng lực học tập võ kỹ cũng rất thuần thục.

Đáng giận!

Trong mắt gã hiện lên một tia tàn nhẫn cao giọng hét một tiếng "Tế ". Sau đó há miệng phun ra một ngụm máu huyết, đón gió hóa thành một chữ Tế kim sắc nhập vào trong quang cầu.


Tiêu Tử Hà thấy thế tự nhiên không nhàn rỗi, tay phải chém xuống liên tục, ngân sắc kiếm quang lại bắt đầu lóe ra.

So với một kích toàn lực khi nãy thì không bằng nhưng các đạo kiếm khí hợp nhất uy lực cũng không nhỏ.

Hai người đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Oanh! Tiếng nổ rung trời tiếp tục truyền vào tai, hai quầng sáng kim ngân không phân biệt được thắng bại ầm ầm bạo tạc.

Chỉ thấy chân nguyên đáng sợ co rút hình thành một đám mây kim ngân sắc bao phủ phạm vi rộng tới cả nghìn mét.

Song phương đã đánh ra toàn lực, mặc dù chưa phân thắng bại nhưng hung hiểm vô cùng.

Lăng Vô Tiện vô cùng kinh ngạc Tiêu Tử Hà này quả nhiên danh xứng với thực, thực lực của nàng vô cùng mạnh mẽ có thể bất phân thắng bại với Huyền Thiên.

Chỉ thấy đám mây bạch ngân kim sắc kia không ngừng chuyển động, bên ngoài không ngừng có phù văn quỉ dị lưu chuyển. Những thanh âm lốp bốp truyền vào tai, qua khoảng chừng hơn mười phút thì một tiếng bạo nổ vang lên, linh quang tỏa ra chói lóa cả một vùng trời, màu sắc đám mây nhạt dần rồi hoàn toàn tản đi, lộ ra hai bóng người.

Bên trái chính là Tiêu Tử Hà. Lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng còn chảy máu. Linh quang sáng lạn trên Băng Điêu Lân giáp lúc này trở nên ảm đạm. Ngẫm lại tình cảnh vừa rồi, hắn còn sợ hãi không thôi. Thực lực hai người cơ bản ngang nhau, cuối cùng đám mây bạch ngân kim sắc kia đã bạo nổ khiến nàng và Huyền Thiên đều bị cuốn vào. Uy lực vụ nổ vô cùng khủng khiếp, cho dù nàng đã cố gắng ngăn cản nhưng đều bị thụ thương.

Băng Điêu Lân giáp cơ hồ đều đã phế một nửa, cũng may đây là đồ sư tôn cho nàng, bên trong còn tàn dư một ít sức mạnh của người. Ngay lúc nàng cho rằng bản thân không chết cũng bị trọng thương thì Băng Điêu Lân giáp phát động. Chỉ thấy từ bên trong hộ giáp xuất hiện hai vòng bảo hộ đen đỏ bao phủ thân thể của nàng bên trong.

Nàng có Băng Điêu Lân giáp ngăn chặn nhưng còn Huyền Thiên không có may mắn như vậy.

Lúc này có thể nói Huyền Thiên chật vật tới cực điểm, chỉ thấy một cánh tay trái cùng chân trái bị phế đi, toàn thân đều là máu nhìn như ác ma. Mặc dù không có pháp bảo phòng ngự lợi hại như Tiêu Tử Hà nhưng gã vẫn trụ được một mạng.

Tiêu Tử Hà bị thương không nặng còn Huyền Thiên lại bị trọng thương, thực lực của gã đã giảm tới mức báo động, điều động chưa tới một nửa thực lực. Lúc này Huyền Thiên sớm đã không còn phong độ nhẹ nhàng, gã vừa giận vừa sợ, trên mặt vô cùng không cam lòng. Nhìn nam tử phía trước tàn phế, một tiếng sư huynh trước đó đã không còn. Nàng không phải là thánh mẫu ngược lại nàng ra tay rất quyết đoán.

Trải qua một phen đấu pháp, đao trận của Huyền Thiên đã bị phế, tuy ba mươi sáu thanh phi đao vẫn lơ lửng tại giữa không trung nhưng ngoài mặt đã có vô số vết rạn nứt. Vù vù một trận gió núi thổi qua, không ngờ bộ pháp bảo trân quý này lại hóa thành bột phấn theo gió bụi bay đi khiến trong lòng Huyền Thiên không khỏi đau đớn.

“Sư huynh là ngươi trước tiên không màng tình huynh muội, cũng đừng trách ta”

Nói xong nàng ném cất đi thanh Băng Phong Kiếm đã bị rạn nứt mấy phần vào nhẫn trữ vật. Sau đó tay bấm pháp quyết, Tử Băng Tiên phát ra một tiếng ngâm vang! Tử Băng Tiên hóa thanh một con Băng Điêu khổng lồ đánh về phía Huyền Thiên. Tiêu Tử Hà lật tay trái một cái một đoàn hỏa CslV1 diễm màu vàng bốc cao, ban đầu chỉ to bằng quả trứng gà nhưng nhanh chóng bùng lên hơn cả mét.

Chỉ thấy hỏa diễm hóa thành ba con Phi ưng mỏ nhọn vuốt sắc bay ra. Vỗ cánh lượn một cái bay thẳng về hướng Huyền Thiên.

Còn chưa hết, trong tay nàng lại xuất hiện một cây Băng Cung tỏa ra hàn khí mãnh liệt. Thừa dịp hắn bệnh mà lấy mạng hắn, Huyền Thiên lúc này thực lực đã không còn mấy thành. Nếu có thể diệt sát thì sẽ tránh cho việc nàng phải một lúc cân hai.

Tiểu Tử Hà đem chân nguyên truyền vào, Băng Cung chợt lóe lên hàn khí bạo liệt bốn phía, hàn khí như âm thanh chết chóc bay về phía trước.

Còn chưa có xong, trên tay nàng xuất hiện một tấm phù lục màu xanh, nàng khẽ nhỏ một giọt tinh huyết lên trên, một hư ảnh từ tấm phù lúc phát ra phượng hoàng xuất hiện trên không trung rồi nhập vào mi tâm của nàng. Thân hình của nàng khẽ nghiêng bước sang bên trái, không ngờ biến mất ngay tại chỗ.

Đối mặt với vô số đòn tấn công như vậy, Huyền Thiên khẽ cắn răng vỗ bên hông một cái tế ra một thanh phi kiếm màu đỏ như máu. Vù một tiếng hóa thành huyết quang ngăn chặn Băng Điêu, mặc dù Băng Điêu chiếm ưu thế nhưng muốn ngay lập tức phá vỡ thì không có khả năng.

Tiếp đó gã dùng tay phải duy nhất một tay bấm pháp quyết, thiên địa linh khí xung quanh nhanh chóng ngưng kết ra một chữ “ Ma”, tỏa ra hắc khí vô cùng nồng đậm ý đồ muốn ngăn cản ba con Phi ưng hỏa diễm.

Có điều còn lại cửu tiễn huyền băng hàn khí Huyền Thiên khẽ nhíu mày, gã vốn đã bị thương nghiêm trọng huy động thiên địa linh khí đã hết sức khó khăn. Nếu như tiếp tục sẽ bị phản phệ lại mất. Trên mặt Huyền Thiên tràn đầy mồ hôi, cũng biết tình thế không ổn, lập tức ánh mắt hơi động cắn răng nhìn về một phía ngữ khí khó chịu:

‘Lăng Vô Tiện, ngươi chẳng lẽ định để chết rồi mới ra tay hay sao, đừng quên chúng ta đã…”

“Hừ, không cần ngươi nhiều lời”

Lăng Vô Tiện cười lạnh lên tiếng, thân hình hóa thanh một độn quang xuất hiện trước mặt Huyền Thiên gã vung tay một cái một đám khói màu đen xuất hiện. Không ngờ đám khói này trong nháy mắt đã lan rộng ra xung quanh mấy mấy chục mét, bao trùm lấy ba người.

“Huyền Thiên, trước đó ta còn tưởng ngươi rất lợi hại, xem ra cũng chỉ được cái khoe mẽ bề ngoài, chẳng trách sư tôn không thích sư muội không ưa”

Huyền Thiên hừ lạnh một tiếng không nói chuyện.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.