Từ lúc Lục Tễ ở cùng phòng với Tô Đào, hắn cố ý hỏi Vạn đại phu về phương diện này.
Vạn đại phu nói, nếu như nữ tử mang thai lớn tuổi một chút cũng được, như vậy lúc sinh cũng an toàn hơn.
Tuổi càng nhỏ, mang thai càng nguy hiểm.
Tô Đào còn trẻ, có thể chờ thêm.
Hơn nữa, trong lòng Lục Tễ, Tô Đào vĩnh viễn đứng đầu, cái gì cũng không sánh bằng Tô Đào.
Đừng đề cập đến đứa con vô hình kia.
Nghe Lục Tễ nói xong, Tô Đào chỉ cảm thấy trái tim lại nhảy lên.
Lục Tễ thật tốt.
Tô Đào ôm lấy eo Lục Tễ, dựa vào trong ngực hắn: "Phu quân, chàng thật tốt."
Như có một đốm lửa nhen nhóm trong tim, trái tim Tô Đào rung động không thôi.
Tô Đào phát hiện, hình như mỗi ngày nàng càng thích Lục Tễ hơn.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến tháng tư.
Trước Tô Đào đã dặn dò làm xiêm y, Tú Nương cũng liên tiếp làm xong hơn phân nửa.
Tô Đào cố ý thay một bộ y phục mới.
Ừ, phù hợp, kiểu dáng cũng đẹp mắt.
Ngày xuân nên mặc y phục thế này.
Thay xong y phục, dường như tâm trạng Tô Đào tốt hơn hẳn.
Đợi buổi trưa Lục Tễ trở về, Tô Đào lập tức đến khoe với Lục Tễ: "Phu quân, bộ xiêm y này thế nào?"
Nàng vừa nói vừa vòng qua vòng lại trước mặt Lục Tễ, chiếc váy như hoa nở rộ.
Lục Tễ gật đầu: "Đẹp lắm."
Tô Đào mặc cái gì cũng đẹp hết.
Thấy Lục Tễ nói như vậy, Tô Đào càng vui vẻ hơn, nàng kéo cánh tay Lục Tễ rồi nói với Lục Tễ rất nhiều chuyện: "Ta còn cho Tú Nương làm rất nhiều xiêm y cho chàng, có lẽ cũng đã sắp làm xong rồi, đến lúc đó chàng cũng thử xem."
Lúc Tô Đào ở bên cạnh Lục Tễ, nàng luôn luôn nói rất nhiều.
Nàng vừa nói, lại phát hiện hình như Lục Tễ đang có tâm sự.
Tô Đào không trả lời câu hỏi của Lục Tễ, nàng đứng lên, đi đến trước mặt Lục Tễ: "Phu quân, ta mặc bộ này thế nào?"
Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Phu quân, lần này chàng muốn đi hai tháng, phu thê bình thường nào có giống chúng ta, nếu chàng khăng khăng không đồng ý dẫn ta đi cùng, ta sẽ mặc nam trang, giả trang thành sai vặt của chàng, được không?"
Lục Tễ cũng hết cách: "Niên Niên, ta là vì tốt cho nàng thôi."
Lúc trước đi Tịnh Châu, trên đường ngồi xe ngựa đi tới đó, Tô Đào đều bị chóng mặt, sắc mặt tái nhợt.
Bây giờ vừa đi đường bộ, lại đi cả đường thủy, đường đi xa xôi, thật sự là giày vò vô cùng.
Hơn nữa Tô Đào mảnh mai như vậy, hắn sợ Tô Đào sẽ bị bệnh, đau lòng Tô Đào nên mới không mang nàng theo, không nghĩ rằng nàng còn muốn đưa ra ý kiến như vậy.
Tô Đào nghe vậy nói: "Không sao, ta nhất định không có việc gì đâu."
Nàng vừa nói vừa giơ tay ôm cổ Lục Tễ: "Phu quân, chỉ là ta không muốn phải rời xa chàng."