Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 315: Lạc Cảnh Điềm cùng Lam Khả Vi tái chiến



Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn qua một cái, bàn tay đem Vạn Pháp Chi Thư gấp lại, trong nháy mắt, Vạn Pháp Chi Thư phát sáng, mà Tần Thiên Bảo đang lao tới thì một cái lồng giam đem hắn nhốt lại, hắn đầu đập vào lồng giam bắn ngược lại, lộn một vòng trên không J6mlU trung mới rơi xuống đất.

Nhưng Lạc Cảnh Thiên làm gì lại sử dụng chiêu thức đơn giản như vậy? Dưới chân Tần Thiên Bảo đột nhiên xuất hiện ma pháp trận, mà ma pháp trận này chính là trọng lực trận.

Tần Thiên Bảo bị trọng lực ép cúi thấp người xuống. Hắn rắn chặt răng, linh lực trong cơ thể điên cuồng dồn nén, sau đó…

Oanh!

Linh lực bắn ra xung quanh làm lồng giam nổ tung, ngay cả ma pháp trận cũng bị nổ thành mảnh nhỏ. Bụi mù bay lên, sau một lúc mới tán đi.

Mà Lạc Cảnh Thiên lúc này, tay vẫn đang ôm Vạn Pháp Chi Thư, lẳng lặng đứng nhìn Tần Thiên Bảo.

Tần Thiên Bảo như cảm thấy bị coi thường, hắn nâng kiếm lên lao tới.

Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu, một tay cầm Vạn Pháp Chi Thư, tay còn lại đưa ra phía trước trên không vẽ mấy đạo ma văn. Sau đó tay nhẹ đẩy một cái, một quả cầu ánh sáng bay ra lao về phía Tần Thiên Bảo, nhưng tốc độ có thể nói là như rùa bò.

Tần Thiên Bảo dừng lại nghiêng người một cái né tránh, vẻ mặt hiện lên sự khó hiểu, nhìn ra sau lưng thì thấy quả cầu ánh sáng kia dừng lại phía sau hắn hơn hai mét, sau đó rơi xuống nền đất.

“Ngươi đang làm cái…”. Tần Thiên Bảo khó hiểu nói một câu, nhưng chưa nói xong, quay đầu lại liền thấy Lạc Cảnh Thiên chậm rãi đi về phía mép võ đài, tay hắn còn đang giơ lên trên cao hiện ra ba ngón tay, từng ngón tay khẽ cụp xuống, khi chỉ còn lại một ngón…

Oanh!

Một vụ nổ có bán kính 10 mét ôm trọn lấy Tần Thiên Bảo đem hắn nổ bay lên trên không trung. Nhưng mà cảnh kế tiếp làm đám người hoàn toàn giật nảy mình, bởi vì khi Tần Thiên Bảo còn đang rơi tự do chỉ còn cách mặt đất chưa tới hai mét thì dưới mặt đất nhô lên bốn cái ngọn giáo theo thứ tự đem tay chân hắn đâm thủng.

Chưa dừng lại ở đó, trên không trung rơi xuống một viên cự thạch đánh thẳng vào ngực Tần Thiên Bảo.

Mấy người Dạ Vũ cơ thể run lên, nhịn không được đổ ra mồ hôi lạnh.

Mẹ nó, lão đại ngươi làm sao dùng chiêu thức khủng bố như vậy? Mặc dù uy lực không phải cực mạnh, nhưng mà… quá huyết tinh chứ?!

Nhìn Tần Thiên Bảo toàn thân dập nát, chỉ còn lại một hơi tàn. Đám người đều vì hắn mặc niệm ba giây.

Chọc ai không chọc lại đi trêu chọc tên ma đầu này, ngươi cảm thấy cơ thể mình rất cứng rắn vẫn cho rằng bản thân sống đã đủ lâu?.

“Thánh địa các ngươi nên giáo dục đệ tử lại một chút, đây là cảnh cáo, có lần sau liền chuẩn bị khai chiến đi”. Đại trưởng lão cười lạnh nhìn đám người Thánh địa nói.

Mấy người Trần Tuệ Dung sắc mặt khó coi không nói lời nào.

Nói cho cùng là Tần Thiên Bảo tự làm tự chịu, họ để ý hơn là thực lực của Lạc Cảnh Thiên. Không thấy hắn xuất chiêu thế nào, Tần Thiên Bảo liền bị đánh gục. Cái này cũng quá đáng sợ chứ?!

Lạc Cảnh Điềm có chút kinh ngạc, nhìn Lạc Cảnh Thiên giống như đã từng quen biết, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra mình gặp người này ở đâu, cho nên nàng liền không nghĩ nữa.

Chỉ mất một ngày liền xong vòng thứ nhất, ngày mai chính là chọn lựa ra 10 người đứng đầu.

Lại một ngày trôi qua, hôm sau, rất nhanh đám người thua cuộc cũng chọn ra được hai người. Cũng chính là Tô Thanh Ảnh cùng Ngưu Đại Lực. Hiện tại tổng cộng 18 người bắt đầu chọn lựa 10 người mạnh nhất.

(ps: rút ngắn thời gian trực tiếp nhảy qua đoạn này)

Sau khi bốc thăm cùng chiến đấu, cuối cùng 10 người chiến thắng được chọn ra là:

Phía Thánh địa gồm: Lạc Cảnh Điềm, Đổng Dương, Tô Thanh Ảnh, Trình Tiêu Tiêu cùng Thiên Ảnh.

Phía yêu tộc gồm: Lạc Cảnh Thiên, Lam Khả Vi, Dạ Vũ, Tuyết Băng Tâm, Mộ Thanh Tuyết.

Thực lực năm với năm.

Cung Bắc Hải có chút xui xẻo, rút phải Lạc Cảnh Điềm, trực tiếp bị nàng treo lên đánh. Nếu không đổi lại bất kỳ người nào khác, yêu tộc khả năng đã thắng. Mà hiện tại chính là cuộc quyết đấu của hai người mạnh nhất hai bên.

Vốn dĩ đại trưởng lão muốn Lạc Cảnh Thiên đứng ra chiến đấu, nhưng mà nhìn thấy phía đối diện cử ra là Lạc Cảnh Điềm, Lạc Cảnh Thiên liền từ chối, cuối cùng Lam Khả Vi cùng Lạc Cảnh Điềm đối chiến.

Lạc Cảnh Thiên cũng không có dặn dò nàng năng tay hay không, bởi vì Lam Khả Vi có thể đánh bại Lạc Cảnh Điềm được hay không đều là ẩn số. Bởi vì Lạc Cảnh Điềm hiện tại mạnh tới đáng sợ. Đã tiếp cận với Thánh cảnh trung kỳ, thậm chí là đối chiến Thánh cảnh trung kỳ cũng có thể đánh ngang tay.

“Không chúc phúc ta thắng lợi sao?”. Lam Khả Vi liếc nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Ta mở miệng không được, vẫn là quên đi”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Muốn hắn ủng hộ nàng? Không xem một chút đối diện là ai, muốn ta cổ vũ? Nằm mơ a.

“Hừ, hẹp hòi. Xem ta đem nàng đè xuống đất ma sát. Đến lúc đó đừng cầu ta”. Lam Khả Vi bất mãn nói.

“Ngươi đánh thắng được rồi nói, đừng mạnh miệng, dễ đánh mặt lắm”.

“Ngươi chờ!”.

Lam Khả Vi nghiến răng nói, sau đó lấy lại bình tĩnh đi lên võ đài. Nhìn thấy Lạc Cảnh Điềm đứng đó lạnh nhạt nhìn mình, Lam Khả Vi liền nói.

“Đã lâu không gặp”.

“Ta cũng không thấy chúng ta cần thiết trò chuyện. Trực tiếp bắt đầu đi”. Lạc Cảnh Điềm lạnh nhạt nói.

“Tỷ tỷ ngươi so với trước kia càng lạnh lùng hơn nha. Bất quá không sao, ta có thể hiểu được”. Lam Khả Vi cũng không có khó chịu gì, ngược lại nở nụ cười, nháy mắt một cái nói.

Lạc Cảnh Điềm khẽ nhíu mày, nàng không hiểu ý của Lam Khả Vi là gì.

Lam Khả Vi rút kiếm, thẳng tắp sống lưng, cơ thể phát ra khí thế cường đại. Nàng vậy mà đã bước một bước vào Thánh cảnh trung kỳ, chỉ thiếu số lượng linh lực nữa là có thể chân chính bước vào Thánh cảnh trung kỳ.

Loại thiên phú này, độ tuổi này... thật sự yêu nghiệt.

Trần Tuệ Dung cùng mấy người Tô Kiệt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương hiện vẻ chấn kinh cùng lo lắng. Đồng thời họ giống như cũng đang quyết định điều gì đó, chỉ là điều này là gì không ai biết được.

Lạc Cảnh Điềm cũng phát ra khí thế, nhưng so với Lam Khả Vi yếu một chút. Nàng cũng không quan tâm, bởi vì nàng có thực lực đánh bại hết thảy địch nhân.

“Ta muốn dốc toàn lực, cho nên, nếu như cảm thấy có nguy hiểm trí mạng, ngươi tốt nhất nên buông kiếm xuống”. Lạc Cảnh Điềm trầm giọng nói.

“Mặc dù không biết tỷ tỷ lấy tự tin ở đâu ra, nhưng mà nếu muốn dốc toàn lực, tỷ tỷ cũng nên cẩn thận”. Lam Khả Vi cười đáp. Nhưng trong lòng lại hiếu kỳ, nhìn bộ dáng của Lạc Cảnh Điềm không giống nói dối.

Nếu như nàng không biết thân phận của Lạc Cảnh Điềm còn dễ nói, nhưng khi biết rồi, nàng không tin Lạc Cảnh Điềm sẽ liều mạng chỉ để dành chiến thắng cho Thánh địa.

Lạc Cảnh Điềm cũng không phải muốn chiến đấu cho Thánh địa, ngược lại là ban đầu nàng không muốn tham gia, nhưng mà ngày đó...

“Điềm Điềm, ngươi hiện tại là người của Thánh địa, nên vì Thánh địa vinh nhục mà nên chiến đấu”. Trần Tuệ Dung trầm giọng nói.

“Ta trước giờ đều không phải, đừng quên ta tại sao lại xuất hiện ở đây. Cũng đừng nghĩ dùng thủ đoạn cũ ép ta, ngươi có thể thử một chút xem thành công hay không”. Lạc Cảnh Điềm cười lạnh nói.

“... Tốt, đã ngươi nói vậy, như vậy liền đổi một cách khác”.

“Cách nào cũng vô dụng thôi, ngươi từ bỏ đi”.

“Nếu ngươi vì Thánh địa mà giành được chiến thắng với yêu tộc, ngươi sẽ được tự do”. Trần Tuệ Dung ra đòn nặng ký.

Một câu này trực tiếp làm Lạc Cảnh Điềm ngẩn ra, sau đó nàng khó tin hỏi.

“Ngươi... nói thật?”.

“Đúng, ta nói sẽ không nuốt lời. Chỉ cần ngươi thắng, như vậy ngươi sẽ được tự do. Nhưng... nếu ngươi thua, từ nay về sau, ta nói gì ngươi phải nghe nấy”.

Vốn dĩ đang vui mừng, Lạc Cảnh Điềm liền nhíu chặt lông mày lại. Suy tư một lúc, nàng cảm thấy mình nắm giữ công pháp cùng võ kỹ khủng bố của Thượng Cổ Chi Linh, lại thêm thiên phú của mình, nàng có tự tin chiến thắng yêu tộc. Cho nên, nàng đáp ứng.

“Tốt, ta đồng ý, ngươi tốt nhất nên giữ lời. Nếu không ta chắc chắn ngươi sẽ hối hận”. Lạc Cảnh Điềm cắn răng nói.

Trần Tuệ Dung nở ra nụ cười, giống như mục đích đã đạt được.

Trở lại chuyện chính.

Lạc Cảnh Điềm rút ra Hàn Băng Kiếm, Vực mở ra. Linh lực sôi trào.

Vừa vào liền dốc toàn lực, chứng minh nàng cũng không có nói đùa. Lam Khả Vi ánh mắt cảnh giác, bởi vì nàng cảm thấy trên người Lạc Cảnh Điềm có một tia nguy hiểm.

Lạc Cảnh Điềm đi tới, bộ pháp như múa, như mộng như ảo, Lam Khả Vi gương mặt càng lúc càng khó coi. Bởi vì nàng tìm không thấy vị trí công kích.

Sau đó, sắc mặt nàng kịch biến, bởi vì nàng cảm nhận được trên người Lạc Cảnh Điềm xuất hiện một loại mị lực vô hình, loại mị lực này nàng chỉ thấy trên người Sở Như Mộng, nhưng khác biệt chính là, mị lực trên người Lạc Cảnh Điềm làm nàng cực kỳ hoảng sợ.

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.