“Tốt, không cần lại xem, đóng lại đi”. Phùng Nguyệt buồn bã nói.
“Mẹ…”.
“Ta không trách ngươi, ta chỉ là… có chút không dám tin”. Phùng Nguyệt lẩm bẩm nói.
Lạc Vũ Quân đi tới ôm lấy Phùng Nguyệt, đưa tay vỗ vỗ lưng nàng. Lạc Cảnh Thiên khẽ mím môi, hắn biết mẹ mình hiện tại đang nghĩ gì, nhưng hắn thật đúng là không biết nên nói cái gì.
Có lẽ chỉ có thời gian mới có thể xóa nhòa đi ký ức đau thương này.
Lạc Cảnh Thiên nhìn về phía Long chủ, Long chủ hiểu ý gật đầu. Trước đó Lạc Cảnh Thiên truyền tin cho ông ta, hiện tại lại kết hợp với việc Trần Tuệ Dung là người của Thần địa, không cần nói cũng biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên ông ta liền nhìn đám người Thánh địa nói.
“Hiện tại, ta cho các ngươi hai lựa chọn. Thần phục, hoặc là chết. Các ngươi tự chọn lấy”.
“Muốn Thánh địa chúng ta thần phục? Ngươi chết ý tưởng này đi!”. Tôn Quân Hàn cười lạnh nói.
“Yêu tộc quả nhiên vô sỉ, đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi mới có người. Nhân thủ Thánh địa chúng ta cách nơi này cũng không xa. Thật sự đánh lên còn chưa biết chắc ai chết đâu”. Thiên Nhất Tiếu lạnh lùng nói.
“Khinh người quá đáng? Vô sỉ? Nếu như muốn giết các ngươi, ta đã sớm động thủ. Đừng quên ban đầu chính các ngươi ra tay trước, ta chưa động thủ đã là rất nhân từ rồi. Hơn nữa ta nói thần phục, cũng không phải ép buộc các ngươi. Mà là sắp tới Thần địa sẽ đánh tới, người rời khỏi ta có thể xem đó là người của Thần địa. Ngươi cho rằng yêu tộc chúng ta đều vô sỉ như nhân loại các ngươi sao?”. Long chủ cười lạnh đáp.
“Khụ khụ”. Lạc Cảnh Thiên ho nhẹ một tiếng.
“Ta cũng không nói ngươi, ngươi chột dạ cái gì?”. Long chủ trừng mắt nói.
“Ta…”. Lạc Cảnh Thiên trố mắt ra nhìn.
Hắn hiện tại xem như nhìn rõ, Long chủ cũng không phải là kiểu người đức cao vọng trọng, mà mẹ nó tuyệt đối là một kẻ xấu bụng.
Nhìn Lạc Cảnh Thiên ăn quả đắng, Long chủ khóe miệng nhếch lên, muốn cười nhưng nhịn xuống. Mặc dù nói Tây Mạc Ma Tộc là một nhà, nhưng nhìn thấy yêu tộc đệ tử bị Lạc Cảnh Thiên ép một đầu, danh tiếng đều bị hắn đoạt, ông ta cũng muốn lấy lại một chút mặt mũi không phải sao?!
“Ngươi nói gì?”.
“Ta nghĩ một tên Thánh cảnh đỉnh phong như ngươi hẳn là không có điếc. Hiện tại ta không muốn mất thời gian với các ngươi, một là cùng chúng ta đánh lui Thần địa, hai là ta đem các ngươi đều giết sau đó lại đánh Thần địa”. Long chủ lạnh giọng nói.
“Dựa vào cái gì ta phải tin tưởng yêu tộc các ngươi?”. Tôn Quân Hàn nghi ngờ hỏi.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào ta là Long chủ, dựa vào ta là Sư tộc tộc trưởng, dựa vào ta là Tây Mạc Ma Tộc người đứng đầu. Nhiêu đây đủ chưa?”. Long chủ quát lên.
“Tây… Tây Mạc Ma Tộc? Các ngươi…”.
“Thế nào? Muốn đánh nhau? Tây Mạc Ma Tộc thì thế nào? Ăn gạo nhà ngươi? Vẫn là ngủ vợ ngươi? Ngươi kích động như thế làm gì?”. Lang tộc tộc trưởng trừng mắt nói.
“Ta nói, Long chủ, các ngươi thích đấu võ miệng như vậy sao? Đều bao nhiêu tuổi rồi? Làm sao đều giống như là lưu manh đầu đường xó trợ. Ở đây đều là hậu bối, mất mặt không? Ta đều thay các ngươi xấu hổ”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được lên tiếng.
Hắn còn chưa thấy đám trưởng bối nào như mấy người này. Đều mẹ nó nhanh sắp xuống lỗ còn thích tranh đua miệng lưỡi.
“Ngươi…”.
“Đừng ngươi ngươi ta ta. Thời gian không nhiều, mặc dù ta không ưa gì Thánh địa, nhưng hiện tại chúng ta cần lực lượng của họ. Các ngươi cho Thánh địa kiểm tra, người nào phản kháng trực tiếp giết. Đừng lề mà lề mề, không biết chúng ta đang sắp đối mặt là cái gì sao? Mấy ngàn tên Thánh cảnh sơ kỳ trở lên, gần trăm tên Thánh cảnh hậu kỳ. Các ngươi móc ra được lực lượng như thế sao? Đừng ở chỗ này mà nói nhảm”. Lạc Cảnh Thiên lớn giọng nói.
Đám người Thánh địa: …
Rốt cuộc ai mới là người đứng đầu Tây Mạc Ma Tộc? Làm sao tên… tiểu tử này lại chỉ vào mặt Long chủ mắng? Là hắn can đảm lớn vẫn là Long chủ dễ nói chuyện?!
“Tiểu tử ngươi… chịu thiệt thòi một chút liền chết sao? Không phải mắng ngươi một câu sao? Cần thiết chỉ vào mũi ta mắng lại như vậy không?”. Long chủ bất đắc dĩ nói.
“A… coi trọng mặt mũi như vậy còn không biết dùng hành động tới nói, ở đây cùng người Thánh địa đôi co. Xin hỏi ngài giới tính là ngụy tạo sao?”. Lạc Cảnh Thiên mỉa mai nói.
Long chủ mặt đều đen.
Cái gì mà giới tính là ngụy tạo? Ngươi mẹ nó đang mắng ta là đàn bà lắm lời?!
“Đau đau đau!”. Lạc Cảnh Thiên đang đắc ý liền cảm thấy lỗ tay đau đớn, hắn nhìn qua liền thấy được mẹ hắn nắm lấy lỗ tai hắn kéo lên.
“Tiểu tử ngươi thích ăn đòn? Lại dám cùng Long chủ nói chuyện như vậy?”. Phùng Nguyệt trừng mắt nói.
“Ai bảo ông ta thích bị chửi”. Lạc Cảnh Thiên lẩm bẩm nói.
“Ngươi nói cái gì?!”.
“Không có, ta không có nói gì. Mẹ ngài nghe nhầm”.
“Hừ, thành thành thật thật lại cho ta”.
Long chủ im lặng nhìn cảnh này, từ lúc nào mặt mũi ông ta lại không đáng giá bằng một nữ tử? Ông ta đường đường là người đứng đầu Tây Mạc Ma Tộc, một trong ba đại thế lực khủng bố nhất Thiên Linh đại lục.
Tên tiểu tử này chỉ vào mặt ông ta mắng lại sợ một nữ tử? Mặc dù đó là mẹ hắn, nhưng mà…
Mẹ nó, có chút đáng ghét.
“Hừ!”. Long chủ bĩu môi hừ một tiếng, sau đó quát lên.
“Cho ta kiểm tra toàn bộ đám người Thánh địa, tìm ra ai là nội gián của Thần địa tại chỗ giết chết. Người nào dám phản kháng liền giết cho ta”.
“Ngươi muốn thế nào? Thánh địa cũng không tới lượt ngươi quản”. Tô Kiệt nhíu mày nói. Bất quá vừa rồi ông ta cùng Tôn Quân Hàn và Thiên Nhất Tiếu nhìn nhau mấy lần.
Họ đều hiểu ý nhau, với thực lực hiện tại của Thánh địa thật đánh không lại yêu tộc, chưa nói tới việc Thần địa có thực sự đánh tới hay không, chỉ cần họ cùng yêu tộc đánh lên, như vậy Thánh địa liền không có.
Cho nên họ chỉ có thể ngầm thỏa hiệp, chỉ cần yêu tộc không quá đáng, họ có thể tiếp nhận thần phục.
Đại trưởng lão đi lên, Tô Kiệt vội vàng lùi lại sợ ông ta đột nhiên động thủ, nhưng mà đại trưởng lão chẳng hề quan tâm, đi tới trước người CiFXD Tô Kiệt, đại trưởng lão liền lấy ra thứ trước kia Lạc Cảnh Thiên cho ông ta, sau đó đưa lên trước người Tô Kiệt.
Vài giây sau, ông ta liền để tay xuống bĩu môi nói.
“Làm một cái kiểm tra liền đem ngươi khẩn trương như thế. Ngươi làm như ngươi là mỹ nữ không bằng”.
“Ngươi!”. Tô Kiệt nghẹn lời.
Quả thật bộ dáng ông ta vừa rồi giống như một cái thiếu nữ đang đề phòng sắc lang. Cái này làm ông ta vô lực phản bác, chỉ là sau đó ông ta liền lộ vẻ khó hiểu hỏi.
“Cái này liền xong?”.
“Không phải đâu? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cởi đồ? Vẫn là quên đi, ta không có hứng thú với nam nhân. Quên, phải nói là lão nhân”. Đại trưởng lão mỉa mai nói.
Ngươi nói ít vài câu sẽ chết sao?!
Tô Kiệt thầm nghĩ, nhưng mà thấy cái gọi là kiểm tra đơn giản như vậy, ông ta liền buông xuống lòng phòng bị. Yêu tộc giống như không nói dối, chẳng lẽ thật sự chỉ dựa vào thứ kia liền kiểm tra ra ai là người Thần địa?!
Rất nhanh ông ta liền phát hiện, có một số nhỏ đệ tử sau khi bị dùng thứ kia để lên trước mặt, họ liền đột nhiên ôm tay gào lên. Mà sau đó mấy tên Thánh cảnh yêu tộc đia phía sau lập tức rút kiếm động thủ chém giết.
“Các ngươi là như thế nào khẳng định họ là người Thần địa?”. Tôn Quân Hàn đi lên ngăn lại một tên yêu tộc đang muốn giết người, ông ta vặn hỏi.
Tên yêu tộc kia không nói lời nào, trực tiếp đưa tay nắm lấy quần áo tên kia kéo một cái, tên kia bị xé toang ống tay áo, lộ ra dấu hiệu đen.
“Dấu hiệu đen, thứ Thần địa dùng để kiểm soát cũng như là một dấu hiệu đại biểu cho thân phận. Hiện tại buông ta ra được rồi chứ?”. Dứt lời, hắn dùng kiếm giết chết tên kia.
Tôn Quân Hàn sửng sốt một chút, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra dấu hiệu đen. Một mùi hôi phả vào mặt, cái khí tức này…
“Thật đúng là người của Thần địa? Trên thân đám người Thần địa cũng là loại khí tức này”. Tôn Quân Hàn nhìn về phía mấy người Tô Kiệt nói.
Rất nhanh, toàn bộ đám người Thánh địa bị kiểm tra sạch sẽ. Nhưng mà trong miệng Thiên Nhất Tiếu nói về đám người Thánh địa đang ở gần đây lại không có xuất hiện.
Kết quả rõ ràng, ông ta nói dối.
“Tốt, đem những thi thể này đốt bỏ, sau đó…”.
“Rống!”.
Long chủ còn chưa nói xong liền nghe được âm thanh ma thú gào thét.
(ps: Tối k biết có thêm 1c nữa được hay k, trước 12h viết xong thì lên chương, còn k thì chờ ngày mai nhé :v)