Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hơi lóe lên, hắn không có bất kỳ phản ứng nào. Ngồi bên cạnh hắn Sở Như Mộng cũng vậy.
Bởi vì trên thân những người kia hoàn toàn không cảm ứng được sát khí, còn cả… sinh mệnh khí tức.
Khôi lỗi thuật!
Đây là ý nghĩ của hắn khi những tên mặc quân trang này xuất hiện. Nếu như kết hợp với những gì mà nữ binh kia nói. Như vậy có thể xác định, những cái khôi lôi này mục đích cũng không phải là đánh lén họ. Mà chỉ muốn đem họ dọa sợ mà thôi.
Nhưng mà có vẻ như nữ binh kia cũng thấy được Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng không có động, cho nên liền khống chế lấy khôi lỗi công kích họ.
Bất quá, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng cũng không động. Chỉ đem hộ thể linh lực cùng ma lực mở ra ngăn cản công kích. Bởi vì nữ binh này thực lực hẳn là tại thấy giai, nhiều nhất liền là thất giai đỉnh phong. Có thể khống chế ngàn cái khôi lỗi đã đủ khủng bố rồi, nhưng mà những khôi lỗi này lực công kích cũng chỉ đạt mức độ lục giai mà thôi.
Không có linh lực, không có ma lực, chỉ dựa vào lực công kích đơn thuần là không cách nào phá được phòng hộ của họ.
Thế là một cảnh tượng hài hước xuất hiện.
Toàn bộ căn phòng, những người khác đều đánh trả, hoặc là bị đánh. Chỉ riêng Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng là ngồi yên bất động. Đứng ở bên trên, nữ binh quái dị nhìn hai người họ. Sau đó phất tay một cái, toàn bộ những khôi lỗi kia đều biến mất.
Cả đám người ngây ra như phỗng, ánh mắt nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Số lượng quá nhiều dẫn tới chất lượng tiêu giảm. Không đạt được hiệu quá muốn có, ngược lại chỉ giống như trò cười”. Sở Như Mộng đáp.
Những người khác không hiểu hắn đang nói gì, nhưng mà nữ binh kia hiểu. Chỉ thấy nạng nhẹ gật đầu, sau đó tay vung lên một cái, chớp mắt, một cái khôi lỗi xuất hiện, lần này khác biệt, khôi lỗi này thực lực ít nhất cũng là lực giai đỉnh phong.
Sở Như Mộng khóe miệng giật giật. Không phải nói ngươi vài câu sao? Cần thiết ghi thù như vậy không?!
Lấy ra song kiếm đỡ lấy đòn tấn công của khôi lỗi, Sở Như Mộng thân thể bắn lên, bắt đầu đánh trả. Nhưng mà, một mình hắn chắc chắn đánh không lại khôi lỗi, cho nên hắn đem ánh mắt ném về phía Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên hiểu ý, chân đưa ra đạp một cái, đem khôi lỗi đẩy lui lại vào bước, ngay sau đó, tay hắn bấm pháp quyết, dưới chân khôi lỗi hiện lên một đống dây xích nhô lên trùm lấy nó kéo xuống.
Âm Ti Trói Buộc!
Nhưng mà cũng không ngăn được khôi lỗi bao lâu, chỉ mất một giây nó liền đem xích phá hỏng, chẳng qua, Lạc Cảnh Thiên cũng không có ngừng lại.
Trọng Lực Thuật xuất ra.
Hai tay đưa ngang ra, sau đó chụm lại, hai bên thân khôi lỗi xuất hiện hai bàn tay khổng lồ chụp lại, ép nó ở giữa đứng yên không cách nào nhúc nhích. Mà trên đỉnh đầu, Sở Như Mộng song kiếm xuất ra, lao thẳng xuống.
Xẹt!
Trong nháy mắt, khôi lỗi bị chia làm hai, ngã xuống trên đất.
Xung quanh yên tĩnh như chết. Nói thì lâu, nhưng thực tế lại chỉ mất chưa tới 10 giây.
Toàn bộ đám người ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng như nhìn quái vật. Không phải là do hai người họ mạnh thế nào, mà là vì… loại phối hợp này, loại ăn ý này… thật mẹ nó biến thái.
Không có bất cứ kẽ hở nào, không có bất kỳ sơ xuất nào. Một người kiềm chế một người động thủ, đối phương ngay cả phản kháng cũng làm không được.
Nữ binh đứng trên đài ánh mắt phát ra tia sáng kỳ dị.
Nàng nhìn so với những người khác phải nhiều hơn. Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng thực lực không cao, đều chỉ là ngũ giai cửu đoạn. Nhưng phối hợp lại, lại có thể giết chết lục giai cửu đoạn.
Mặc dù là khôi lỗi, không có cái gì mạnh mẽ ngoài lực lượng cùng thân thể cứng cáp. Nhưng mà… hai người này lại có thể lợi dụng ưu thế bản thân đánh vào điểm yếu của đối phương.
Khôi lỗi vốn đã nặng, lại thêm Trọng Lực Thuật cùng Âm Ti Trói Buộc đem sức nặng của khôi lỗi tăng lên tận cùng, biến điểm mạnh của nó thành điểm yếu chí mạng.
Như vậy, nó chỉ có thể trở thành bao cát bất động.
Hơn nữa, hai thanh kiếm kia… tuyệt đối không phải kiếm bình thường. Có thể xé mở phòng ngự của khôi lỗi lục giai cửu đoạn, nhất định là bảo kiếm. Nhưng dù vậy, lực lượng vẫn không cách nào xé mở phòng ngự của khôi lỗi, nhưng Sở Như Mộng thông minh ở chỗ, biết lợi dụng Trọng Lực Thuật của Lạc Cảnh Thiên để tăng lên lực xuyên thấu của song kiếm.
Trực tiếp cắt xuyên qua khôi lỗi!
Bộp bộp!
Nữ binh kia đưa tay lên vỗ tay, nở ra nụ cười nói.
“Đặc sắc. Không hổ là Đông khu nữ binh thiên tài đứng đầu. Nhưng làm ta không ngờ là… nam binh cũng xuất hiện một tên pháp sư như ngươi. Làm sao trước kia chưa từng nghe thấy tên ngươi? Ẩn dấu sao? Nhìn hai người các ngươi phối hợp quen thuộc như vậy, hẳn là quen biết đã lâu, ta nói đúng không?!”.
Lạc Cảnh Thiên không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
“Trả lời ta, quân trưởng các hạ”. Nữ binh kia trầm giọng nói.
“Thiếu tướng, ngươi hiếu kỳ có chút nhiều”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
“Rất tốt, ta nhớ kỹ ngươi. Tất cả về chỗ ngồi!”. Nữ binh cười hơi nhếch miệng lên nói, sau đó quát lên.
“Có lẽ rất nhiều người hiếu kỳ vừa rồi là chuyện gì, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, bất kỳ nơi nào, bất kỳ chỗ nào đều phải duy trì tỉnh táo cùng đề phòng. Bởi vì căn cứ cũng không phải là nơi an toàn, bất cứ lúc nào cũng sẽ có địch nhân trà trộn vào”.
“Đừng học hai tên kia, tự cho là thông minh”.
Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng từ chối cho ý kiến.
“Sau này, cứ mỗi tháng đều sẽ có một chuyện như vậy xuất hiện. Có lẽ đó là kiểm tra các ngươi, cũng có thể là địch nhân thật sự đánh tới. Hiểu rõ cả chưa?!”.
“Rõ!”.
“Rất tốt, trong ngăn bàn mỗi người đều có một tấm thẻ. Trên tấm thẻ chính là số phòng của các ngươi, trở về phòng của mình, tất cả những thắc mắc, trong phòng các ngươi có thể tìm được đáp án”.
“Lạc Cảnh Thiên, Sở Như Mộng, hai người các ngươi đi theo ta”.
Nói xong nàng liền đi ra ngoài, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng bất đắc dĩ đi theo. Những người khác mặc dù tò mò, nhưng chỉ có thể cầm lấy thẻ phòng rời đi.
…
“Ngồi đi”. Nữ binh đưa hai người tới một căn phòng, chỉ vào ghế nói.
“Thiếu tướng, có chuyện gì sao?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Không cần gọi ta như vậy. Gọi Hạ trưởng quan là được, ta tên Hạ Thiên Thiên, ta mặc dù là quân nhân, nhưng nơi này cũng không phải là đơn thuần quân đội”. Hạ Thiên Thiên nói.
“Trưởng quan, ngươi gọi chúng ta tới làm gì?!”.
“Ta biết hai người các ngươi thân phận là gì. Nhưng nơi này là quân doanh, là căn cứ số 3 của Tinh Quốc. Cho nên quy tắc ở đây các ngươi nên làm theo. Sẽ không có bất kỳ khoan nhượng nào dành cho các ngươi”. Hạ Thiên Thiên đáp.
“Cho nên?!”.
“Không có gì. Ta chỉ là nhắc nhở như vậy mà thôi, với tính cách của hai người các ngươi có nghe hay không ta cũng không quản được. Gọi các ngươi tới là vì chuyện khác”.
“Nơi này có hai thứ cần cho các ngươi xem”. Hạ Thiên Thiên lấy ra hai cái không gian giới chỉ đưa cho họ.
“Đây là…”.
“Là Nguyệt Thần gửi cho các ngươi”.
“Nguyệt Thần? Hạ trưởng quan, ta có chút hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc là ai?!”. Sở Như Mộng hiếu kỳ hỏi.
“Nhắc tới cũng khéo. Ta là người của Hoàng gia”. Hạ Thiên Thiên sâu kín nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
Lạc Cảnh Thiên: …
“Được rồi, không cùng các ngươi đùa giỡn. Thứ này đích thật là Nguyệt Thần gửi cho các ngươi, bên trong là gì ta cũng không rõ. Đồng thời ta cũng muốn nhắc nhở các ngươi một chút”.
“Đừng nhìn ta ban đầu cùng các ngươi nói một bộ giọng quan, nhưng mỗi người tới đây đều là như vậy. Các ngươi chỉ cần tuân theo quy tắc nơi này là được, sẽ không có hạn chế gì. Dù sao chúng ta còn phải dựa vào các ngươi xông bảng xếp hạng. Phân khu 9t1Wm 7 đã nhiều năm chưa từng có người leo lên được bảng này”.
“Về phần những thứ khác, quy tắc gì, luật lệ gì. Trong phòng các ngươi xem sẽ rõ. Còn có, sau này ta sẽ là người phụ trách an toàn của các ngươi tại căn cứ, cho nên đừng cho ta gây phiền phức, thật chọc phải ta cũng không bảo vệ được các ngươi”. Hạ Thiên Thiên nói.
Nghe vậy hai người Lạc Cảnh Thiên liền hiểu. Khó trách vừa tới liền giống như đem họ thành quân nhân. Ra là muốn cho họ một cái hạ mã uy. Bất quá cũng đúng, dù sao những người như họ cũng không phải chân chính quân nhân, chỉ là cái danh mà thôi.
Quân nhân, nói trắng ra chính là tốt thí. Chân chính có thể dùng được là những thiên tài đến từ các nơi, dù sao trên chiến trường, những người này mới là chiến lực chủ chốt.
Mà cái căn cứ này, nơi một ngàn người bọn họ đang ở lại, bản chất cũng chỉ là một cái trại huấn luyện tuyển ra những thiên tài mà thôi.
“Cũng đừng vội mừng, những thứ vừa rồi ta nói cũng không sai. Mỗi tháng các ngươi đều phải tiếp nhận nhiệm vụ, mặc dù chưa hẳn sẽ chết, nhưng mà trọng thương là không thiếu. Tốt nhất an phận một chút, trong căn cứ có lẽ ta còn có thể bao vệ các ngươi, nhưng khi đi làm nhiệm vụ, ta cũng không nhúng tay được”.
“Đúng, quên nói. Căn cứ số 3 chúng ta tiếp giáp với một cái căn cứ của ngũ đại Tinh Quốc, hơn nữa còn có một ổ quái vật không gian rất lớn. Thiên tài mỗi năm đều có, nhưng thiên tài chết non càng nhiều. Hiểu ý ta chứ?!”. Hạ Thiên Thiên nhếch miệng nói.
(PS: mấy ngày nay số liệu có chút thảm a, chắc kịch bản k quá hấp dẫn chăng?!)
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.