“Giết”. Lạc Cảnh Thiên đặt mông ngồi xuống đất, sau đó âm thanh lạnh nhạt vang lên.
Trước đó mười mấy người còn không phải là đối thủ, hiện tại chỉ có ba người, làm sao có thể chống lại?!
Cả đám người Ngọc La Sát bị vây lại, sau đó bị quần công. Mặc dù hai tên lục giai lục đoạn biến thành khôi lỗi, hơn nữa cũng không có tư tưởng ý thức của chính mình, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên là ai? Hắn có thể dễ dàng khống chế lấy đám khôi lỗi, lại thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có thể dễ dàng áp chế lại bọn họ.
“Tìm cách giết hắn, có như vậy chúng ta mới có thể sống!”. Ngọc La Sát lưng áp lưng với Bối Tư Nhĩ thấp giọng nói.
“Đại tỷ, ta yểm hộ ngươi!”. Bối Tư Nhĩ khẽ cắn môi nói, sau đó lập tức vận dụng toàn bộ sức mạnh, vận dụng lấy bí pháp tăng lên thực lực, sau đó lao ra đám người.
Ngọc La Sát ở phía sau lưng nàng lao ra.
Lạc Cảnh Thiên hơi nhướng mày, thiêu đốt sinh mệnh lực? Bất quá xem ra kiên trì không được bao lâu, thực lực là có, đáng tiếc kinh nghiêm quá kém.
Ầm!
Lạc Cảnh Thiên khống chế ba tên lục giai ngũ đoạn áp sát, cho nàng một quyền, trực tiếp đem nàng đánh trọng thường bay ra ngoài. Mà ngay lúc này, Ngọc La Sát trực tiếp đem ba tên kia đánh lui, lao thẳng về phía Lạc Cảnh Thiên.
Tưởng quyền có thể đánh trúng, một quyền giết chết hắn, nhưng ngay lúc đó, hai thân ảnh xuất hiện dùng thân thể ngăn cản nàng, là Mộc Phong cùng với… tiểu Mỹ. Bạch La Sát một chưởng đánh tới, trực tiếp đem hai người họ đánh xuyên người.
Lúc này, hai tên lục giai lục đoạn cũng tới, quyền cước cùng với vũ khí đánh ra đem nàng đánh trọng thương, đổ gục trước mặt Lạc Cảnh Thiên, sau đó liền bị bắt lại.
Hắc Hùng lúc này sớm đã không có bất kỳ tâm tư phản kháng nào, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu hắn liền bị năm sáu người vây công đem hắn bắt lất. Lạc Cảnh Thiên không có giết hắn, hắn nhưng là từng nói nhớ kỹ một quyền kia đâu.
Hai tên áp giải Hắc Hùng đi tới, đem hắn ép quỳ dưới mặt đất.
“Nhớ lời ta từng nói sao? Ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay ta, nếu không… hậu quả ngươi khó mà tưởng tượng nổi. Một quyền này, ta nhưng nhớ rất kỹ”. Lạc Cảnh Thiên đưa tay xoa xoa khóe miệng, bên trên còn có vết máu, mặc dù đó là do hậu quả khi cưỡng ép phá hủy lời thề quy tắc, nhưng lần đó Hắc Hùng cho hắn một quyền cũng là chảy máu như này.
“Phi! Thứ vong ơn bội nghĩa, bán chủ cầu vinh”. Hắc Hùng tức giận phun ra nước bọt nói, đáng tiếc không có trúng Lạc Cảnh Thiên, bởi vì hắn vừa phun ra liền bị hai tên phía sau ép đầu xuống.
“Phải không? Đem ta bắt lại muốn lấy ra huyết mạch, ta có năng lực chữa trị vết sẹo cho ‘đại tỷ’ mới có thể sống, nhưng sau đó liền muốn giết ta vì kiêng kị. Đây chính là ‘có ơn’ sao? Ta có nên hay không cảm tạ các ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nở ra nụ cười chế giễu nói.
Lạc Cảnh Thiên hiện tại minh bạch, ở cái nơi này, vốn không có chuyện ‘người không phạm ta, ta không phạm người’, chỉ có thực lực mới có thể quyết định hết thảy.
Bất kể ngươi thiện lương cũng tốt, nhu nhược cũng được, ở cái nơi này, không có một chút tàn nhẫn là sống không được.
“Nghe nói, thể tu thân thể rất mạnh mẽ, ta là không tin, nếu không chúng ta tới chơi một chút trò chơi? Ta dùng một cái ma pháp nhỏ, lại đâm ngươi vài đao, ngươi sống ta liền thả ngươi, thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nở ra nụ cười tàn nhẫn nói.
“Ha ha, muốn chém muốn giết thì tùy, đừng bày ra bộ mặt thối đó, ngươi nghĩ gì ta còn không hiểu?”. Hắc Hùng cười lạnh nói.
“Phải không? Ta xem như ngươi đáp ứng a”. Lạc Cảnh Thiên cười khẽ một tiếng, ra hiệu cho người đem hắn nâng lên, Lạc Cảnh Thiên rút ra chủy thủ, quan sát lấy hình thể của Hắc Hùng, sau đó…
Xẹt! Xẹt! Xẹt!...
Thoáng cái, trên thân Hắc Hùng bị cắt ra mười mấy đao, nhưng mà cũng chỉ là chảy máu hơi nhiều, cũng không có nguy hiểm tới tính mạng.
“Còn một cái ma pháp đâu”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói, sau đó bàn tay nâng lên, một cái Trọng Lực Thuật xuất hiện dưới chân Hắc Hùng.
Ách!
Ngay khi trọng lực thuật vừa phát động, Hắc Hùng liền cảm nhận được toàn thân đau đớn. Trong đầu hắn nổi lên vô vàn câu hỏi, chỉ là một cái trọng lực thuật, làm sao sẽ có lực công kích?!
“Có một cái định luật từng tồn tại, không ai có thể chạy thoát được trong lực. Chỉ cần ở trên một tòa nhà làm hỏng vài chỗ có thể đem cả một tòa nhà làm sụp đổ”.
“Ta dùng loại định luật đó lên trên người ngươi, yên tâm, chưa chết được, nhưng mà ngươi sẽ sống sờ sờ bị kéo xuống thịt trên thân. Loại đau đớn này… không biết ngươi chịu được hay không đâu?”. Lạc Cảnh Thiên cười khẽ nói.
Hắc Hùng biến sắc, hắn muốn rời khỏi phạm vi này, nhưng mà hiện tại trọng thương, Trọng Lực Thuật lại quá mạnh, đem hắn gần như nhích không nổi đôi chân,
Chỉ chưa tới hai phút, Hắc Hùng toàn thân đều đã là máu, thịt trên cơ thể bị sinh sinh kéo xuống, lộ ra xương trắng cùng nội tạng bên trong, sau đó, Hắc Hùng cứ như vậy đau đớn đến chết.
Thấy cảnh này, mấy người Ngọc La Sát hít sâu một hơi, loại thủ pháp tàn nhẫn này… thật là đáng sợ.
Sau khi Hắc Hùng chết, Lạc Cảnh Thiên vẫy vẫy tay để cho người mang Ngọc La Sát tới. Nhìn Ngọc La Sát trọng thương, khoé miệng rỉ máu, Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười vô hại, đưa tay lên muốn sờ lấy gò mà xinh đẹp của nàng, nhưng Ngọc La Sát nào có chịu, nàng dùng đầu đem tay hắn hất ra.
“Chậc chậc, ‘đại tỷ’ a, ngươi nói, ta nên làm sao xử lý ngươi đâu?”. Lạc Cảnh Thiên cười hỏi.
“Cùng lắm là chết, không thì trở thành cái xác không hồn biến thành đồ chơi cho ngươi. Ngươi cho rằng chút thủ đoạn này sẽ làm ta sợ?”. Ngọc La Sát cười lạnh đáp.
“Ai u, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tự sát đâu? Không nghĩ tới vẫn còn rất mạnh miệng nha. Ngươi nói, nếu ta đem người phế đi, từ đây chỉ có thể làm một cái nô lệ, ta để cho ngươi cùng một trong đám người này xxoo, sau ZvbzF đó để ngươi thụ thai. Chờ chín tháng mười ngày khiến con ngươi sinh ra, lại cho ngươi ăn chính con của mình, ngươi có cảm thấy loại này có tàn nhẫn hay không?”. Lạc Cảnh Thiên khẽ hỏi.
“Ha ha, ngươi hiểu gì về nô lệ sao? Thịt người? Đừng nói thịt người, năm đó ta bị bọn nô lệ đánh đập không cho ăn uống, ta còn có thể tự cắn xuống thịt trên tay mình để ăn, chút thủ đoạn này liền muốn doạ ta?”. Ngọc La Sát cười khẩy nói.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời kinh ngạc nhìn nàng, khi xác định nàng không nói dối, hắn nội tâm là dâng lên bội phục. Xem ra nàng có tính cách hiện tại cũng không phải không có lý. Ở cái xá hội người ăn thịt người đó, làm gì có ai quan tâm đạo đức hưng hay suy?!
“Lạc Cảnh Thiên, chúng ta hi sinh bao nhiêu người, liều lĩnh tính mạng tìm lấy ngũ hành chi khí cho ngươi. Hiện tại chẳng lẽ ngươi liền muốn báo đáp chúng ta như thế? Ngươi có thực lực này, chẳng lẽ không nên cảm kích chúng ta?”. Bối Nhĩ Tư đột nhiên lên tiếng.
“Ngươi không nói ta đều quên đâu. Xác thực là nên cám ơn các ngươi. Nếu không phải các ngươi vì chữa tốt cho Ngọc La Sát, cũng sẽ không chết nhiều người như vậy. Làm ta đỡ tốn công sức hơn dọn dẹp, đa tạ hỗ trợ a”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
“Ngươi...”.
“Ha ha, quên nói, sự thật là ta cố ý nói như thế, không cần tới ngũ hành chi khí ta cũng có thể chữa khỏi cho Ngọc La Sát. Nhun g mag... ngũ hành chi khí từ trên trời rơi xuống, cớ sao mà không lấy đâu? Ngươi nói đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên cười khẽ nói.
Nghe vậy, hai người tức đến phát run.
Lạc Cảnh Thiên thấy bộ dạng của hai người họ, hắn vô cùng hài lòng hơi gật đầu. Mặc dù ban đầu không phải mục đích hắn nói cần ngũ hành chi khí, nhưng mà ai bảo hắn may mắn đâu. Mèo mũ với được cá rán, trực tiếp để chúng tổn thấy số lượng lớn nhân thủ.
Hắn cũng không có mưu kế sâu đến vậy, đổi lại là Sở Như Mộng còn được. Nhưng nếu là hắn... quên đi.
“Đừng nói nhảm, muốn chém muốn giết liền động thủ đi”. Ngọc La Sát âm thanh băng lãnh vang lên.
“Đến hiện tại còn có thể có đấu chí như vậy, bội phục”. Lạc Cảnh Thiên đưa lên ngón tay cái nói, sau đó tay đưa ra, trong nháy mắt đem Ngọc La Sát kéo vào trong ngực, hắn nở ra nụ cười biến thái nói.
“Thời gian còn nhiều, chúng ta từ từ chơi. Ta không gấp”.
Ngọc La Sát nhắm mắt lại yên lặng chịu đựng. Nàng biết rõ kết cục của mình sẽ thế nào, tự sát? Đó là ý nghĩ xa vời, với thủ đoạn của Lạc Cảnh Thiên, nàng biết mình chắc chắn không chết được.
Lạc Cảnh Thiên thấy nàng tới lúc này còn hiện ra cái bộ dáng ‘trinh tiết liệt nữ’ hắn liền bất đắc dĩ lắc đầu. Loại người này thật đúng là khó đối phó, uy hiếp hoàn toàn vô dụng, giết họ lại quá đơn giản.
Xem ra thủ đoạn của hắn là không doạ được nàng, đã vậy cùng không cần thiết lại chơi chiêu này, hắn trực tiếp đem nàng đẩy ra rồi lạnh nhạt nói.
“Cho các ngươi hai lựa chọn, một là ký xuống khế ước linh hồn, vì ta làm việc trăm năm, ta sẽ thả các ngươi đi. Hai chính là chết, tự chọn”.
Dù sao, hai người này một cái là lục giai lục đoạn, cái khác là lục giai ngũ đoạn, đều là cao thủ. Giết chết biến họ thành khôi lỗi có chút đang tiếc, không cách nào lợi dụng được toàn bộ giá trị của họ.
Mà nếu như hai có hai người họ, hắn rất nhiều việc đều sẽ trở lên nhẹ nhõm hơn không thiếu. Tối thiểu nhất cũng có thực lực cùng đám người khác đối đầu.
(Ps: một chương nha, đang bị cảm, không nghĩ đc cái gì để mà viết cả)
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc