Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 493: Tiểu Điệp?!



“Các ngươi có thể rời đi nếu muốn”. Sở Như Mộng nhìn đám người Hắc Lang nói.

“Ngươi có ý gì?”. Ngọc La Sát cau mày hỏi.

“Chúng ta kế tiếp đi làm chuyện rất nguy hiểm, đây là chuyện của đế quốc chúng ta. Nói cho cùng các ngươi cũng chỉ là tinh tặc, cùng chuyện này không có liên quan. Rời đi, khả năng sống sót sẽ cao hơn. Ở lại, đồng nghĩa với việc tùy thời có thể chết”. Sở Như Mộng đáp.

“Nghe theo lời lão đại, chúng ta tạm thời đi theo ngươi”. Ngọc La Sát nhìn về phía đám người Hắc Lang như hỏi ý kiến, sau đó nhìn Sở Như Mộng nói.

“Ngươi sẽ không phải là vì ký kế khế ước linh hồn nên mới làm vậy chứ?”.

“Mặc dù đó là sự thật, nhưng mấy năm qua lão đại đối với chúng ta như nào chúng ta rõ ràng. Thân phận chúng ta là tinh tặc thì còn gì phải sợ?”.

“Ha ha, rất tốt”. Đúng lúc này, một âm thanh khác vang lên.

“Ngươi tới rồi”.

“Đương nhiên, ta cũng không phải người không giữ lời”.

An Cửu xuất hiện mang theo mấy ngàn người phía sau.

“Giết”. Sở Như Mộng ra hiệu cho đám người Sở quân đem những người phản bội đều giết, sau đó liền cùng đám người An Cửu rời đi.

Lần này họ muốn đánh vào vòng trong, đem ‘chìa khóa’ cướp lại. Lạc Cảnh Thiên đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt cùng nhân lực, lúc này là cơ hội cho họ đánh vào nội bộ.



Căn cứ đế quốc trên Đệ Cửu Tinh Vực.

Lạc Cảnh Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà căn cứ lối vào bị vây kín, hắn muốn phát động ma pháp trận sợ rằng cũng không có cơ hội lập tức rời đi. Cho nên mấy ngày nay hắn vẫn một mực chờ đợi.

Lúc này, đám người bỗng nhiên cuống lên, một tin tức bắt đầu truyền tới.

“Nguy rồi, An Cửu làm phản!”.

“Cái gì?!”.

“Lập tức trở lại, đây nhất định là quỷ kế của An Cửu để đánh lạc hướng chúng ta. Mẹ nó, lập tức về cứu viện, hắn mà đoạt được thứ kia liền xong đời”.

Lạc Cảnh Thiên thấy đám người gấp rút rời đi, hắn nhất thời kinh ngạc không thôi. Nhưng mà… đã đến nước này, giữ lại được bao nhiêu liền giữ.

Xoạt!

Lạc Cảnh Thiên ma lực tràn ra đám mấy người xung quanh đánh bay, sau đó bấm lấy pháp quyết.

Lên!

Một cái lồng giam khổng lồ xuất hiện đem phạm vi trăm vạn dăm xung quanh vây lại. Ngục Cổ Ngữ đem toàn bộ ngăn tại bên trong, dưới chân Trọng Lực Thuật cũng phát động đem tất cả đều giữ lại.

Đám người cũng phát giác được điểm đáng ngờ, cả đám quay lại nhìn Lạc Cảnh Thiên, chỉ thấy hắn trên người ảo cảnh bắt đầu nát bấy do ma lực tiêu hao đột ngột.

“Độc Ufhqa Lang!”. Một người nào đó đột nhiên lớn giọng kêu.

Xẹt!

Ngay tại lúc này, từ phía xa một cái chưởng lực đánh tới đem Lạc Cảnh Thiên đánh bay ra ngoài.

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên đỡ lấy ngực, miệng phun ra một ngụm máu. Ánh mắt gắt gao nhìn về phía kia, liền thấy được một tên nam tử mặc sáo trang Hắc Long đi tới.

“Ra là ngươi ẩn nấp trong chúng ta”.

Lục giai cửu đoạn!

Lạc Cảnh Thiên nội tâm run lên, xem ra đám người này thực sự trọng thị hắn. Ngay cả cửu đoạn cũng xuất động, đến nước này hắn cũng không cần thiết phải che giấu, chân dụng lực nhảy một cái, trong nháy mắt bay lên lao về phía căn cứ.

“Cản hắn lại!”.

“Không được, hắn dùng Trọng Lực Thuật, chúng ta rất khó đuổi”.

“Phế vật! Viễn công!”.

Khoảng cách với căn cứ rất ngắn, chỉ có vài trăm mét. Lạc Cảnh Thiên liều mạng bay về phía đó, hắn không dám dừng lại dù chỉ một giây, phía sau một đống viễn công chiêu thức đánh tới, hắn mà dùng lại liền đừng nghĩ sống rời đi.

Nhìn thấy cửa vào, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt sáng lên, lập tức lao vào bên trong. Nhưng mà ở một bên, một tên võ giả lục giai tứ đoạn nấp sẵn ở đó, ngay khi Lạc Cảnh Thiên tới, hắn liền rút kiếm đâm tới.

Xoạt!

Lạc Cảnh Thiên không kịp né tránh, bị tên kia một kiếm đâm xuyên bả vai. May mắn là Trọng Lực Thuật đủ mạnh, đem tốc độ của tên kia giảm xuống cực hạn, nếu không một kiếm kia đủ đâm xuyên cổ hắn.

Tay đưa ra, một chưởng xuất kích đem tên kia đánh lùi lại. Ngay sau đó, Lạc Cảnh Thiên vỗ một chưởng xuống đất, mặt đất đột nhiên nới rộng ra đem khoảng cách giữa hắn và đám người cách ra thêm vài mét.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến hắn không kịp đi suy nghĩ, không kịp hiểu rõ những gì đang diễn ra, càng không hiểu nên phản ứng thế nào, hắn chỉ biết mình nên làm thế nào để giữ lại càng nhiều người càng tốt. Ngục Cổ Ngữ chắc chắn chịu không được lục giai cửu đoạn một kích, thời gian cũng không cho phép hắn nghĩ quá nhiều, cho nên chỉ có thể liều lĩnh một chút.

Ngay khi chỉ còn nửa bước là bước vào truyền tống trận, Lạc Cảnh Thiên quay người, hai tay trên không trung vẽ lấy ma văn, vài giây sau đó, một cái ma pháp trận cỡ nhỏ xuất hiện trước mặt, Lạc Cảnh Thiên đưa tay ra một chưởng vỗ lên. Ma lực trong cơ thể trong nháy mắt bị rút sạch, hắn phẳng phất cảm thấy một giây sau sẽ bất tỉnh tại chỗ.

Nhưng mà cùng lúc đó, một thanh phi kiếm bắn tới, trực tiếp đâm xuyên ngực hắn, đem hắn đẩy vào trong truyền tống trận. Một giây sau Lạc Cảnh Thiên ngất đi, biến mất tại trong ma pháp trận, mà bên ngoài không gian bắt đầu tan vỡ.

Nếu hắn còn tỉnh, sợ rằng sẽ rất cảm kích tên cửu đoạn kia đem hắn đẩy vào truyền tống trận.

Người tốt a.

Nhìn mình một kiếm không thế giết Lạc Cảnh Thiên, tên lục giai cửu đoạn kia chỉ có thể gửi gắm hi vọng cho đám người bên ngoài có thể giết Lạc Cảnh Thiên, nếu chẳng may hắn thật sự mang ra ngoài chứng cứ, như vậy thì chuyện lớn liền xảy ra.

Cảm nhận được không gian tan vỡ, hắn tức giận, vận dụng toàn thân linh lực tụ lực vào một quyền, sau đó đập xuống đất, trực tiếp đem Trọng Lực Thuật đập nát.

“Toàn lực lao ra. Nhanh lên!”.

Không gian đổ vỡ, bán kính trăm vạn dăm xung quanh, bảo quát cả cái căn cứ kia đều bị liên lụy vào trong. Chỉ sau vài chục giây, toàn bộ khu vực này đã biến thành một mảnh hỗn độn.

Khụ khụ.

Những người không kịp đi ra, thực lực mạnh một chút, họ từ dưới lòng đất bò lên, tay đỡ lấy ngực ho khan. Thất đoạn trở lên còn dễ nói, chỉ là bị thương một chút, những từ lục đoạn trở xuống, chỉ cần ở trong phạm vi bị ảnh hưởng, tất cả đều không có may mắn sống sót.

Một lúc sau…

“Tổn thất bao nhiêu người?!”

“Tất cả ba vạn người, chết mất hai ngàn, bị thương nặng tám trăm, còn lại chỉ là bị thương ngoài da”.

“Đáng chết! Những người bị thương để chúng tìm chỗ mà ẩn nấp tránh không gian thú, những người khác toàn bộ trở lại. Mẹ kiếp, một tên cổ ma pháp sư lại có thể làm tới bước này, làm sao ngay từ đầu liền không tìm người cạo chết hắn cơ chứ?!”.



Chuyện xảy ra tiếp theo Lạc Cảnh Thiên không biết gì cả, hắn lúc này đã xuất hiện lại tại căn cứ đế quốc nằm trên vòng đai toái tinh bên ngoài Đệ Cửu Tinh Vực.

Ý thức của hắn đã trở lại, nhưng mà thân thể lại không có bất kỳ sức lực nào. Vừa rồi đem ma pháp trận kích hoạt đã đem toàn bộ ma lực của hắn móc rỗng, lại thêm trên người hai chỗ bị thương, thân thể cũng đã vô cùng uể oải.

Bên tai lúc này vang lên âm thanh.

“Độc Lang? Hắc, thật đúng là hắn. Đưa hắn ra ngoài, trong này không tiện xử lý”.

Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận được có người đem hắn nhấc lên. Mặc dù ý thức đã trở lại, nhưng hắn vẫn chỉ có thể giả vờ như chưa tỉnh. Nếu như hiện tại tỉnh lại, sợ rằng đám người này trực tiếp sẽ giết hắn.

Nhưng mà hiện tại hắn thật đúng là vô kế khả thi, thân thể ma lực không còn đủ duy trì một cái ma pháp cơ bản, thể lực cũng không còn lại chút nào.

Khoảng 10 phút sau, Lạc Cảnh Thiên liền bị người đưa ra ngoài, nằm ngoài phạm vi căn cứ đế quốc trên vành đai toái tinh.

“Đem không gian giới chỉ của hắn lấy ra lục soát”.

Một tên đem nhẫn trên tay Lạc Cảnh Thiên tháo ra, sau đó để ra phía sau, bàn tay dùng lực, trong nháy mắt không gian giới chỉ liền bị bóp nát. Bên trong rơi ra một đống đồ vật nằm ngổn ngang trên đất.

“Lão đại, không tìm thấy”.

“Đem hắn làm tỉnh lại”. Âm thanh kia vang lên.

Rất nhanh, Lạc Cảnh Thiên liền bị người kéo lên, sau đó một chậu nước giội thẳng vào mặt hắn.

Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng không giả vờ bất tỉnh được nữa, đem mắt mở ra, Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy người kia liền kinh ngạc, người này chính là Chương Vũ, kẻ lần đầu tới đây hắn gặp.

“Là ngươi?!”.

“Là ta. Độc Lang… vẫn là gọi ngươi Lạc Cảnh Thiên đi. Đồ vậy An Cửu đưa cho ngươi đâu? Giao ra đây”. Chương Vũ lạnh lùng nói.

“Ngươi đang nói cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra hỏi.

“Ha ha, rất có thể diễn. Bất quá vô dụng, đem đồ giao ra, ta có thể cho ngươi chết nhanh một chút, tránh cho chịu đau khổ về mặt thể xác”. Chương Vũ nói.

“Ngươi là người của Hạ Thiên Thiên?”.

“Biết còn cố hỏi?”.

“Hắc, vậy liền động thủ a”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh đáp.

“Hừ, vậy để xem miệng ngươi cứng đến đâu, đem hắn nâng lên”. Chương Vũ lạnh lùng nói.

Hai tên thủ hạ đi tới nắm lấy Lạc Cảnh Thiên kéo lên, nhưng mà ngay tại lúc này, ánh sáng xung quanh vặn vẹo. Không phải không gian, mà là ánh sáng. Sau đó, một cánh tay thon thả cầm chủy thủ xuất hiện.

Xẹt xẹt.

Trong nháy mắt, hai tên kia ngã xuống trong vũng máu, Lạc Cảnh Thiên thì bị kéo lại phía xa.

Một thân ảnh mảnh mai xuất hiện bên cạnh đỡ lấy hắn.

“Tiểu Điệp?!”. Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy người này liền kinh ngạc không thôi.

(PS: lát nữa thêm 1 chương)

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.