Rất nhanh, đám người kia liền bị ba người Dạ Vũ giết sạch sẽ, ngay cả tên lục giai thất đoạn kia cũng bị Ngưu Đại Lực cùng Lôi Cương đập thành thịt nát.
“Còn bọn chúng?”. Dạ Vũ mặt lạnh nhìn về đám người còn lại.
“Giết đi”. Sở Như Mộng nói.
“Gì? Không muốn!”.
“Đừng! Chúng ta sai!”.
Đám người kia vừa mới chứng kiến khả năng chiến đấu khủng bố của họ, hiện tại liền nghe thấy mình cũng sẽ chịu cảnh ngộ tương tự, tất cả đều sợ hãi không thôi.
Nhưng mà, Sở Như Mộng làm sao sẽ để họ sống? Dám bán hắn, như vậy chỉ có một còn đường chết.
Tốn thêm một chút thời gian, đám người kia tất cả đều bị giết sạch. Sở Như Mộng để cho họ lấy sạch chìa khóa phòng trong căn cứ, sau đó mới cùng họ trở lại căn cứ từ từ ôn chuyện.
“Các ngươi làm sao tới được chỗ này?!”.
Nghe được Sở Như Mộng hỏi như vậy, đám người liền phá lên cười.
“Ngươi a. Nếu không phải chúng ta đi ra, có phải hay không đều đem chúng ta bỏ quên?!”. Tuyết Băng Tâm cười hỏi.
“Cái đó thật không có. Chỉ có điều có chút bất ngờ, thực lực của các ngươi tăng lên làm ta có chút không kịp thích ứng. Rốt cuộc là chuyện thế nào?”. Sở Như Mộng hiểu kỳ hỏi.
“Từ ngày lão đại rời đi, sau đó đến ngươi. Chúng ta tự nhiên nhận ra nếu không tiếp tục cố gắng…”.
“Ngừng. Đừng dài dòng, nói điểm chính”. Sở Như Mộng ngăn lại Cung Bắc Hải, con hàng này đặc biệt thích khoác lác, hắn cũng không muốn nghe mấy thứ hư cấu đó.
“Tốt a, gặp được kỳ ngộ thôi. Chúng ta tại Linh Nguyệt Quốc tìm được kỳ ngộ, chiếm được rất nhiều thứ. Thực lực tăng lên cũng từ đó mà ra, sau đó chúng ta liền nghe Nhược Thủy tỷ nói tình hình hiện tại của các ngươi, cho nên chúng ta liền tới”. Cung Bắc Hải nói.
“… Thật đúng là đủ ngắn gọn a”. Sở Như Mộng khóe miệng giật giật nói.
Mặc dù Cung Bắc Hải không nói rõ ràng, nhưng hắn cũng hiểu. Đây là bí mật của họ, hắn cũng không tiện tìm hiểu rõ ràng, lại nói đây là chuyện tốt. Cũng không cần thiết tìm rõ nguyên nhân, chỉ dẫn tới mâu thuẫn phát sinh mà thôi.
Muốn nói đã sớm nói, không cần thiết vặn hỏi làm gì.
“Tình hình cơ bản đơn giản hóa chính là như vậy. Đúng, vị mỹ nữ này là ai nha? Không giới thiệu một chút?”. Mộ Thanh Tuyết híp mắt lại nhìn Liễu Thi Thi nói.
Đám người đều nở ra nụ cười cổ quái, Mộ Thanh Tuyết chiêu này… đủ độc. Nhìn vẻ mặt Lam Khả Vi giống như màu gan heo liền biết, nha đầu này hiện tại đang tức giận.
“Khụ khụ. Nàng là…”.
“Là nữ nhân của hắn”. Liễu Thi Thi cắt ngang lời của Sở Như Mộng, nhìn chằm chằm Mộ Thanh Tuyết nói.
“... Ta cũng nghĩ vậy, bất quá trí thông minh có chút... thấp”. Mộ Thanh Tuyết cười nhạt nói.
“Ngươi có ý gì?”. Liễu Thi Thi nhíu mày hỏi.
“Người ngươi nên trả lời không phải ta, mà là nha đầu này. Hiểu không? Ta liền không hiểu, ngay cả một chút khả năng quan sát cũng Ufhqa không có như ngươi, làm sao có thể sống đến hiện tại đâu?”. Mộ Thanh Tuyết châm chọc nói.
Nhất thời không khí ngưng trọng hẳn lên.
Liễu Thi Thi có chút tức giận, nhưng vẫn nhìn Lam Khả Vi một chút, nhưng mà khi nhìn thấy Lam Khả Vi ánh mắt đầy vẻ coi khinh, sắc mặt nàng liền trở lên khó coi.
“Ngươi nhận đều là loại người gì? Liền loại mặt hàng này? Hạ thể khống chế đại não của ngươi vẫn là thế nào?”. Mộ Thanh Tuyết âm thanh vang lên, biểu hiện của Liễu Thi Thi thật sự vô cùng... tệ hại.
Thậm chí có thể nói là chẳng ra sao. Ngay cả bình hoa cũng không xứng chức, đọ nhan trị, Liễu Thi Thi thật đúng là không sánh được với Mạc Uyển hay Đinh Tiểu Vân. Càng đừng nói tới Lam Khả Vi.
Ấn tượng đầu tiên Liễu Thi Thi mang tới cho họ cảm giác chính là tâm nhãn nhỏ hẹp, nóng tính, trí thông minh thấp, EQ cơ bản bằng không. Loại người này không sợ có ngày nàng chọc ngươi một đao?!
Mặc dù nói đây chỉ là đánh giá tiêu cực, điểm tốt không phải không có, chủ yếu là chưa nhìn ra. Điểm xuất phát cũng là vì ghen, có thể thông cảm một chút. Nhưng loại người này nếu thật trở thành đồng bạn, phản bội còn chờ khảo sát, nhưng khả năng rất cao sẽ dẫn tới nội bộ lục đục với nhau.
Sở Như Mộng ngay cả loại người này cũng nhân? Đầu óc có vấn đề?!
“Nhu cầu cần thiết mà thôi, ta có thể hiểu. Hơn nữa, Thanh Tuyết, ngươi mắng ai đây? Cái gì mà ‘đều là’? Ai là?”. Lam Khả Vi trừng mắt nói.
“Lỡ lời, lại nói ta không phải đang giúp ngươi sao?”. Mộ Thanh Tuyết ‘ủy khuất’ nói.
Nhìn hai người tự biên tự diễn, Sở Như Mộng bất đắc dĩ nói.
“Được, cũng đừng tranh cãi. Là lỗi của ta còn không được sao?”.
Sở Như Mộng biết rõ hai người này chính là cố ý, hơn nữa hắn có chút kinh ngạc về khả năng ăn nói của Lam Khả Vi. Cái gì mà ‘nhu cầu cần thiết’? Đây không phải đang nói Liễu Thi Thi chỉ là ‘công cụ phát tiết’ của hắn sao?!
Cái gì đều là? Ai là?.
Câu này nhìn như là đang tức giận vì Mộ Thanh Tuyết lỡ lời, nhưng thực tế là đem Liễu Thi Thi đè dưới đất ma sát, chính là đang nói Liễu Thi Thi không xứng cùng nàng so sánh.
Càng là khẳng định câu nói phía trên.
Loại lời nói này, thật sự là câu câu đều chứa đao a.
Liễu Thi Thi cũng không ngốc, nàng rất nhanh liền nghe hiểu Lam Khả Vi nói là có ý gì. Nàng nội tâm dâng lên lửa giận, đột nhiên tới một đám người, đem nàng xem như ‘không đáng một đồng’, đổi lại là ai cũng sẽ giận.
“Ngươi...”.
“Đủ”. Sở Như Mộng liếc nhìn nàng nhíu mày nói.
“Ta...”.
“Ngươi nên thu lại địch ý của ngươi. Mà không phải nổi lên tính tình nữ nhân không phân trái phải”. Sở Như Mộng nói, sau đó hắn nhìn đám người lên tiếng.
“Nàng là Liễu Thi Thi, gặp qua ít chuyện không hay lắm, cho nên đối với người xa lạ rất cảnh giác cùng có khá nhiều địch ý. Bản tính của nàng cũng không xấu, các ngươi thông cảm chút”.
“Còn đây là Lam Khả Vi, người ta từng nói qua với ngươi. Những người này đều là huynh đệ tỷ muội của ta cùng Lạc Cảnh Thiên, cũng chính là người ngươi ‘không vừa mắt’ lúc trước”. Sở Như Mộng nói.
“Nàng đắc tội lão đại?”. Dạ Vũ ngẩn ra hỏi.
“Không tính là đắc tội, chỉ là nàng nhìn hắn không vừa mắt mà thôi”. Sở Như Mộng đáp.
“Vậy thật đúng là thần kỳ, người đắc tội lão đại chưa một ai có kết quả tốt. Sẽ không phải lão đại nể mặt ngươi mới không động nàng chứ?”. Dạ Vũ cười nói.
“... Biết rõ không nói toạc, ngươi lắm mồm làm gì”. Cung Bắc Hải nhẹ giọng nói.
Liễu Thi Thi gương mặt tức giận đỏ bừng, bị người khác trước mặt đàm tiếu như thế, ai chịu được? Cho nên nàng trực tiếp bạo tẩu quát lên.
“ Chỉ bằng hắn? Nếu không phải có Sở quân, không biết hắn lúc này đã là thảm trạng gì. Đường đường một đệ tử của Linh Hoả Quốc lại đi làm tinh tặc, thật thay cha mẹ hắn cảm thấy xấu hổ”.
Tĩnh.
Không gian nhất thời yên tĩnh như chết.
Đám người ánh mắt lặng như băng nhìn Liễu Thi Thi, Sở Như Mộng cũng không nghĩ tới nàng sẽ nói ra lời này.
“Ha ha, rất tốt. Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện rằng Sở Như Mộng sẽ không buông bỏ ngươi. Bằng không ta đảm bảo hạ tràng của ngươi sẽ rất thảm”. Dạ Vũ cười lạnh nói.
Liễu Thi Thi sống lưng có chút lạnh toát, bị đám người dùng áh mắt nhìn một người chết nhìn vào mình, cảm giác này thật sự vô cùng không tốt, thậm chí là đáng sợ.
Nàng không biết lời này đã đem đám người triệt để chọc giận. Lạc Cảnh Thiên địa vị trong lòng họ chỉ đứng sau cha mẹ họ, thậm chí có thể nói Lạc Cảnh Thiên một lời, họ tuyệt đối sẽ giống như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Liễu Thi Thi lại còn xúc phạm Lạc Cảnh Thiên, còn lôi cha mẹ hắn vào. Đây không phải chọc người tức giận sao?!
Sở Như Mộng thở dài, Liễu Thi Thi cái gì cũng tốt, chính là mạnh miệng, không hiểu nhân tình.
Từ đầu tới giờ có thể nhìn ra mấy người Dạ Vũ đối với Lạc Cảnh Thiên dùng bái cỡ nào, nàng lại không mù hay điếc, chỉ vì nhất thời tức giận đi chọc chúng phẫn nộ. Đây đơn giản là ngu xuẩn tới cực điểm.
“Cho ta một bộ mặt, được chứ?”. Sở Như Mộng nói.
“Ngươi là huynh đệ tốt nhất của lão đại, ta tin tưởng ngươi. Nếu như ta nghe được từ trong miệng nàng nói lão đại một câu không tốt nữa, nàng dù trốn đến tận cùng vũ trụ ta cũng đem nàng đào ra băm thành thịt nát”. Lôi Cương lạnh lùng nói.
“Đi qua một bên, ngươi ngoài cơ bắp ra cũng chỉ là cơ bắp, hiểu cái rắm”. Lam Khả Vi trừng mắt nhìn Lôi Cương nói, sau đó quay qua nhìn Sở Như Mộng lên tiếng.
“Ta không phản đối việc ngươi có thêm người khác, nhưng tốt nhất nên tìm một người có đầu óc một chút. Nếu như để Y Y tỷ hay Nhược Thủy tỷ nghe được câu này, nàng tuyệt đối chết chắc, ai cũng cản không được. Ngươi tự xử lý cho tốt”.
Lam Khả Vi nói xong liền trở lại phòng mình, những người khác cũng không có chút hứng thú nào ở lại nơi này.
Họ nhìn Liễu Thi Thi khó chịu.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.