“Hừ, tới nơi này thì phải biết tuân theo luật ở đây. Bắt lại cho ta, dám phản kháng trực tiếp đánh chết”. Tên kia hừ lạnh nói.
“Vài tên binh lính cũng nghĩ bắt ta?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh, đám người này thực lực cũng chỉ là võ giả lục giai, hơn nữa tất cả đều là lục giai thất đoạn trở xuống, hắn cũng không e ngại chút nào.
Chân đưa lên khẽ giẫm một cái, ngay lập tức, mặt đất rung chuyển, nhất thời đam binh đang lao tới bị đẩy lùi ra xa.
“Dám động thủ? Giết!”.
Lạc Cảnh Thiên không nói hai lời, chân khẽ dẫm một cái, thân thể nháy mắt liền bay lên trên cao. Mà đám người kia cũng đuổi theo bay lên, tốc độ rất nhanh.
Băng Phong Chi Địa – Hàn Băng Thịnh Yến!
Lập tức, Lạc Cảnh Thiên liền phát động ma pháp, trong nháy xung quanh biến biến thành một vùng băng giá, mưa băng từ trên trời rơi xuống bao phủ đám người.
Xoạt!
Ngay tại lúc này, một đạo quang mang bắn ra, lập tức đem ma pháp của hắn nghiền nát.
Chỉ thấy một tên mặc khôi giáp mang theo phía sau đám binh lính đi tới. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày lại, tên này thực lực… ít nhất là thất giai trở lên. Loại cường giả này hắn không phải đối thủ.
“Đại nhân, hắn không chịu ghi chép, còn động thủ”. Tên lính kia lập tức đi lên tố cáo.
“Ngươi là ai? Dám tại Phong Nguyệt Thành động thủ?!”.
“Ta cũng muốn biết, Phong Nguyệt Thành cách ngươi là ghi chép danh tính, vẫn là tra hỏi phạm nhân? Bình thường ghi chép coi như xong, lại còn ép hỏi ta tới đây mục đích gì, tìm ai. Từ lúc nào Linh Nguyệt Quốc có một đám người bá đạo như vậy? Để Nguyệt Thần biết, các ngươi phải tội gì?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.
“Có chuyện này?”. Tên mặc khôi giáp nhíu mày nói.
“Bẩm đại nhân, quả thật có chuyện này”.
“Hồ đồ! Người nào ra lệnh?”. Tên mặc khôi giáp trực tiếp quát lên.
“Bẩm đại nhân, là thành chủ ra lệnh. Bởi vì có tin tức, có người phái sát thủ muốn giết Thủy đại nhân, cho nên thành chủ ra lệnh điều tra tất cả những người đi vào Phong Nguyệt Thành”. Tên kia nói.
“Có chuyện này? Ta làm sao không biết?”. Tên kia ngẩn ra hỏi.
“Đại nhân, đây là văn kiện của thành chủ, thuộc hạ không dám đem chuyện này ra làm trò đùa”. Tên kia lấy ra văn kiện đưa lên nói.
Lạc Cảnh Thiên đứng đó ngẩn ra, chẳng lẽ hắn nghĩ sai? Hai người này cũng không cần diễn hắn, dù sao hắn đã động thủ, tội danh đã bị chụp lên đầu, không cần thiết phải làm thêm mấy chuyện này cho phiền phức.
“Ngươi hẳn là nên điều tra kỹ càng mới tra hỏi, rất dễ gây hiểu lầm. Dù sao cường giả đều rất dễ tức giận”. Tên mặc khôi giáp nói.
“Đại nhân, ta còn chưa có hỏi được hắn liền động thủ, ta cũng không có cách nào a”.
“Được rồi, ngươi tránh ra, chuyện này ra xử lý”.
Tên kia nói xong liền đi tới, dùng ánh mắt đánh giá Lạc Cảnh Thiên một chút rồi hỏi.
“Chuyện này xác thực là hiểu lầm, tội danh này xem như xong, bất quá hi vọng ngươi phối hợp công tác của chúng ta, đồng thời bồi thường tiền tổn thất tài sản công cộng, không có vấn đề chứ?”.
“Không thể nói như vậy, đầu tiên là các ngươi ép hỏi ta. Ta ban đầu hết sức phối hợp, nhưng là do hắn hỏi quá đáng. Nguyên nhân không phải do ta, đem việc này chụp lên đầu ta, không thấy có vấn đề sao?”. Lạc Cảnh Thiên cau mày nói.
Chút tiền đó hắn không để vào mắt, nhưng vô duyên vô cứ bị dính vào chuyện này, tâm tình hắn không vui vẻ chút nào.
“Thứ nhất, đây là Phong Nguyệt Thành. Tại nơi này, bất kể là ai cũng phải tuân theo luật ở đây. Thứ hai, ta đã miễn tội danh động thủ với người của ta đã là nhân từ. Nếu như không chịu, vậy chỉ có thể dựa theo luật làm”. Tên mặc khôi giáp nói.
“Vậy nếu có thứ này đâu?”. Lạc Cảnh Thiên từ trên người lấy xuống một tấm lệnh bài đưa ra nói.
“Nguyệt Bài? Ngươi vì cái gì có nó?”. Nhìn thấy lệnh bài, tên kia nhất thời sửng sốt thốt lên.
Nguyệt Bài, thứ này có thể ra vào bất kỳ nơi nào tại Linh Nguyệt Quốc ngoại trừ tẩm cung của Nguyệt Thần. Mặc dù tác dụng không lớn, dù sao chỉ là ra vào, mà không phải ‘được mang đi”.
Đại loại như ra vào bảo khố phòng, nhưng không có quyền mang theo thứ bên trong đi ra.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”.
“Quan trọng không? Ta không phải đang ‘phối hợp công tác’ của các ngươi sao? Hiện tại ta đổi ý, ta có thể đi rồi?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
“... Có thể, nhưng mà chuyện này ta sẽ báo với thành chủ. Đến lúc đó nếu như trách tội, đừng bảo ta không nói trước”. Tên mặc khôi giáp trầm ngâm một chút rồi nói.
“Ha ha”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt hai tiếng, sau đó liền rời đi.
“Đại nhân, cứ để cho hắn đi như vậy sao? Thân phận của hắn còn chưa rõ ràng, nếu như...”.
“Hắn tên gì?”. Tên mặc khôi giáp không có đáp mà trực tiếp hỏi.
“Hắn? Vừa rồi hắn khai báo là Lạc Cảnh Thiên, nhưng ta nghi ngờ đây chỉ là tên giả”.
“Lạc Cảnh Thiên? Hắn tới từ đâu? Có phải là Linh Hoả Quốc hay không?!”. Tên mặc khôi giáp ngẩn ra hỏi.
“Đúng vậy, hắn nói tên mình là Lạc Cảnh Thiên, đến từ Linh Hoả Quốc, về phần chỗ nào của Linh Hoả Quốc hắn không có nói”.
“Vậy cũng không cần thiết tiếp tục điều tra hắn. Tiếp tục làm việc đi, ta trở về báo với thành chủ một tiếng”.
“Đại nhân, vì cái gì?”.
“Ngươi không nghe nói qua? Lạc Cảnh Thiên, Độc Lang Lạc Cảnh Thiên, ngoan nhân dựa sức một mình vặn ngã mười mấy cái gia tộc khiến họ tổn thương nặng nề. Bị nhiều gia tộc như vậy trực tiếp treo thưởng, không ai dám mạo danh Độc Lang, đây là tự tìm chết”. Nói xong hắn liền lập tức rời đi.
“Độc Lang? Hắn vậy mà lại là Độc Lang? Khó trách. Bất quá... xem ra ta lại có thể kiếm thêm một món tiền nhỏ. Đám gia tộc kia nếu biết chỗ dừng chân của hắn hẳn là sẽ cho ta không ít tiền tài đâu”.
...
Lạc Cảnh Thiên tìm một quán trọ ở lại, sau khi vào phòng, hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về một phía. Bàn tay đưa ra nhẹ đánh một chưởng, chỉ thấy không gian phía trước mơ hồ vặn vẹo, sau đó một thân ảnh xuất hiện.
“Nha đầu, ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây? Là Sở Như Mộng kêu ngươi tới?”.”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“ Đúng vậy ca, Sở ca ca biết ca sẽ tới đây cho nên kêu ta ở lại đây chờ đợi”. Tiểu Điệp đáp.
Lạc Cảnh Thiên nghe vậy liền hỏi, sau đó, gương mặt hắn trở lên âm trầm đến doạ người.
Theo lời của tiểu Điệp, lại có người muốn ám sát Tiêu Nhược Thủy? Chẳng lẽ nàng chính là Thủy đại nhân trong miệng đám người kia? Rốt cuộc là ai làm?.
“Biết là ai không? Tại sao lại bị treo thưởng?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.
“Ca, Hắc Y chỉ điều tra được có người muốn ám hại Thủy tỷ, còn đối phương là ai thì không rõ. Đây là tin tức có được trong một thế lực sát thủ khác truyền tới”. Tiểu Điệp đáp.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời rơi vào trầm ngâm. Xem ra manh mối không có nhiều, dù bắt sống tên sát thủ được phái tới, chỉ sợ rằng cùng không biết được tin tức gì hữu 2ULpn ích.
“Ca, còn có một việc. Thủy tỷ sau nửa tháng sẽ trở lại Lạc gia một chuyến. Bởi vì có tin nói người của Lạc gia cũng có không ít người bị treo thưởng cho nên Thủy tỷ muốn trở lại xem một chút, đồng thời bố trí thêm binh lính ở đó”. Tiểu Điệp nói.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, sắc mặt càng trở lên doạ người.
Hắn dám tin tưởng, đây tuyệt đối là kẻ thù của hắn. Nhưng rốt cuộc là người nào? Lại dám cho sát thủ tiến vào Linh Nguyệt Quốc giết người? Không sợ bị bại lộ sao?.
Hơn nữa, đám sát thủ kia lại dám nhận đơn hàng ám sát này? Chẳng lẽ phía sau có âm mưu gì?!
Lạc Cảnh Thiên nhất thời nghĩ không ra được là ai. Bởi vì Thiên Linh Đại Lục đã xác nhập vào Linh Nguyệt Quốc, hắn trước lúc đó đã sớm rời đi, lại thêm thân phận của hắn sẽ không có người biết ngoại trừ mấy người Sở Như Mộng rời khỏi đại lục đi theo hắn.
Càng đừng nói tới hắn đã không ở đây mấy chục năm. Người có thể nhớ tới hắn càng thêm ít, làm sao có thể lại liên lụy tới Lạc gia được?!
“Không có bất kỳ manh mối nào sao?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Có, Hắc Y từng bắt được một tên sát thủ, sau khi điều tra, hắn nhận lệnh từ một tổ chức gọi là Đồ Đằng, tổ chức này rất bí ẩn, nghe nói đã tồn tại được hơn ngàn năm, cũng từ trong miệng hắn moi ra được vị trí căn cứ tạm thời của Đồ Đằng.
“Nhưng khi chúng ta đến địa điểm, lại phát hiện tất cả đã được thanh lý sạch sẽ, không có bấy kỳ manh mối nào khác. Giống như... giống như trong chúng ta có kẻ phản bội, bấy kỳ hành động nào cũng bị sớm đoán được”. Tiểu Điệp cắn môi nói.
Lạc Cảnh Thiên nhíu mày suy nghĩ, mặc dù hắn tin tưởng tiểu Điệp nói, nhưng... nhưng tin tức kia chưa chắc đã là thật. Hơn nữa Hắc Y là Lạc Thiên Y cùng Sở Như Mộng xây dựng, chắc chắn sẽ không có kẻ phản bội.
“Chuẩn bị đi, chúng ta trở lại Thiên Linh Đại Lục một chuyến”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.