“Cha…”. Lạc Hi Tuyết kéo ống tay éo của hắn khẽ nói.
“Haizz, thật sự là con gái lớn không dùng được a”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
Lạc Vũ Hầu đi tới đem Lạc Hi Tuyết kéo qua một bên, để lại Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Hiên hai người ở đó, sau đó thấp giọng nói.
“Tiểu Tuyết, bình thường ngươi rất thông minh, bây giờ làm sao lại đần như vậy”.
“Hầu gia gia, ý ngài là…”.
“Cha ngươi nếu muốn làm khó hắn còn chờ tới bây giờ? Vừa mới không phải hắn nói muốn để Sở Hiên kêu hắn là cha sao? Đây là đang ám chỉ hắn đã thừa nhận Sở Hiên nha. Ngươi nha đầu này làm sao lại đần như vậy”. Lạc Vũ Hầu cười nói.
“Ta…”. Lạc Hi Tuyết gương mặt đỏ lên nói không ra lời.
Phía bên kia, Sở Hiên không dám nhìn thẳng Lạc Cảnh Thiên. Lúc này trong lòng hắn đã vô cùng bối rối không biết nên nói cái gì mới phải.
“Nói đi, ngươi cùng con gái ta quen biết bao lâu”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt hỏi.
“Thiên thúc, ta… ta cùng Tuyết nhi đã… đã có hơn năm năm…”.
“Năm năm? Nói như vậy trước kia…”.
“Không… không phải. Ta vẫn luôn thật thích Tuyết nhi, nhưng năm năm trước mới mở lời. Thật sự không phải như ngài nghĩ, ta thề”.
“Hắc, ta nghĩ thế nào ngươi biết? Lúc ta bằng tuổi ngươi, ngươi ngay cả tế bào cũng chưa hình thành đâu. Còn muốn đoán ý nghĩ của ta? Kêu cha ngươi tới còn được”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
“Ta… ta…”.
“Được rồi. Nhìn ngươi sợ thành cái bộ dáng gì? Nói một chút đi, ngươi cùng tiểu Tuyết có hay không làm chuyện kia?”.
“Chuyện kia? Ý ngài là…”.
“Ngươi nói xem?”.
“Cái… cái đó… cái đó…”. Sở Hiên ấp úng nói không ra lời.
“Có hay không?”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được khẽ quát.
“Có… có vài lần…”.
Bốp!
Hắn vừa dứt lời Lạc Cảnh Thiên liền cho hắn một cái tát lên đầu.
“Ăn cơm trước kẻng đúng không? Tiền trảm hậu tấu đúng không? Ta nhìn ngươi là ăn gan hùm gan báo a. Ai cho ngươi lá gan?”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được lại đánh hắn thêm vài lần.
Mẹ nó.
Nhà mình cải trắng bị heo ủi, loại cảm giác này thật đúng là khó chịu.
Phía bên kia, Lạc Hi Tuyết thấy vậy muốn chạy tới ngăn cản nhưng bị Lạc Vũ Hầu kéo lại.
“Nha đầu, cha ngươi không có hạ thủ nặng, ngươi chạy tới làm cái gì”.
“Ta… ta…”.
“Đừng nghĩ nhiều, cha ngươi chỉ là đang phát tiết một ít bất mãn mà thôi. Nhiều năm nuôi nữ nhi mới trưởng thành bị người ngoặt chạy, ai không tức giận đúng không? Hơn nữa Sở Hiên là con của Sở Như Mộng, hắn cùng Sở Như Mộng là huynh đệ, hắn còn có thể đánh chết Sở Hiên hay sao? Ngươi a, chính là nghĩ quá nhiều”. Lạc Vũ Hầu cười nói.
Nghe vậy Lạc Hi Tuyết mới yên tâm, nhưng vẫn lo lắng nhìn qua. Cha mình đánh Sở Hiên nhiều như vậy, lại còn đánh lên đầu, chẳng may đánh thành ngốc nghếch làm sao bây giờ?!
Qua một lát, Lạc Cảnh Thiên cuối cùng cũng dừng tay, hắn nhìn Sở Hiên nằm trên đất ôm đầu, hắn tức giận dùng chân đá một cước quát.
“Đứng dậy, đừng giả chết”.
Sở Hiên vội vàng bò dậy, mặc dù vẻ ngoài bị Lạc Cảnh Thiên làm cho có chút lôi thôi, nhưng mà nhìn ra được cũng không có bị thương gì.
“Được rồi, tiểu Thiên, trở về rồi hãy nói tiếp, dù sao rất nhiều người rất nhớ ngươi đâu”. Lạc Vũ Hầu đi lên cười nói.
“Tốt, phiền phức Ngũ lão mang ta đi, dù sao ta nhiều năm không trở về, nơi này thay đổi có chút nhiều”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu nói.
“Đúng, những người này… không có nguy hiểm gì chứ?”. Lạc Vũ Hầu nhìn đám người bất tỉnh trên đất, ông ta liền hỏi.
“Yên tâm, không có chuyện gì”.
Lạc Cảnh Thiên cười cười, uQc5p sau đó tay khẽ nâng lên, tại giữa hồ có một quả cầu ánh sáng xuất hiện, chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên ngón tay búng nhẹ một cái…
Tách!
Quả cầu ánh sáng nổ tung bắn ra từng tia sáng ra xung quanh rơi vào trên thân đám binh lính. Ngay sau đó, cơ thể đám binh lính như được thứ gì đó nâng lên cao kéo lại trên mặt hồ.
Một giây sau…
Tõm!
Toàn bộ đều rơi vào trong hồ, sau đó đám người này tỉnh lại, vội vàng leo lên lên mặt hồ. Nhất là ba tên lão giả kia, họ bay lên trên, ánh mắt kinh hãi nhìn quanh. Trước khi ngất đi, họ nhớ rõ Lạc Cảnh Thiên đang làm gì. Mặc dù không hiểu vì cái gì mình còn sống, nhưng mà theo bản năng họ vẫn kiểm tra xem hai người Sở Hiên, Lạc Hi Tuyết có bị gì hay không.
Nhưng mà khi quay đầu nhìn qua liền thấy được đám người Lạc Cảnh Thiên đứng dưới mái đình, ban đầu họ còn kinh hãi một chút, nhưng khi thấy Lạc Vũ Hầu đứng bên cạnh, họ liền ngẩn ra.
Đây… đây là có chuyện gì?!
“Đều tỉnh? Trở về đổi bộ đồ khác rồi tiếp tục canh gác đi”. Lạc Vũ Hầu nhìn đám người nói.
“Hầu lão, vị này là…”. Một tên trong ba vị lão giả dò hỏi.
“Là cha ta”. Lạc Hi Tuyết lập tức nói.
“Cái gì?!”.
Lời vừa ra, đám người toàn bộ đều sững sờ. Ánh mắt khó tin nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Hi Tuyết là ai? Lạc gia tiểu công chúa, cháu gái Lạc Vũ Quân, con út của vị anh hùng Lạc Cảnh Thiên. Mà Lạc Hi Tuyết vừa nói cái gì? Đây là cha nàng? Đây chẳng phải là nói…
“Bái kiến Lạc đại nhân!”. Ba vị lão giả ngây người trong giây lát, sau đó lập tức quỳ xuống một gối kêu lên.
Đám binh lính phía sau cũng vội hành lễ.
Lạc Cảnh Thiên ban đầu nghe được Lạc Hi Tuyết nói như vậy, hắn hơi cau mày một chút, nhưng sau đó rất nhanh liền giãn ra.
“Đứng lên đi, chuyện hôm nay ta không hi vọng người khác biết, hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người nói.
“Vâng!”. Đám người đồng thanh đáp.
“Đi thôi, ta mang ngươi đến chỗ gia chủ”. Lạc Vũ Hầu cười nói.
...
Lạc Vũ Hầu mang theo Lạc Cảnh Thiên cùng hai người Sở Hiên, rất nhanh họ liền tới một toà cung điện khác.
Trên đường đi hắn mới biết Thất Thải Cung là do Lạc gia xây để cho Lạc Hi Tuyết cùng Sở Hiên sinh sống. Hắn lúc này ánh mắt nhìn Sở Hiên càng lúc càng ác liệt, doạ cho Sở Hiên chỉ dám co rúc người lại.
Lạc Hi Tuyết ở bên cạnh nhịn cười không thôi.
Rất nhanh liền tới một chỗ khác, nơi này trước đó là một trong tứ đại cấm khu của Phong Linh Đại Lục, sau khi dung hợp lại liền hình thành nơi này.
Đó là một dãy sơn mạch nhỏ, những kiến trúc được xây dựng treo leo trên vách đá, mang theo một ít phong cách của Hư Không Thành năm đó, hẳn là ẩn dấu rất nhiều luyện kim kỹ thuật.
Có Lạc Vũ Hầu mang tới, trên đường không có ai ngăn cản, Lạc Cảnh Thiên đi thẳng tới một cái đại điện, nơi này đèn đuốc vẫn sáng rực, bởi vì lúc này cao tầng Lạc gia đang bàn bạc lễ cưới hỏi cho Lạc Hi Tuyết, đồng thời cũng đang tuyên bố tin tức do Tố Băng Băng truyền về.
Tố Băng Băng dù sao cũng là mẹ ruột của Lạc Hi Tuyết, chuyện trọng đại như vậy nàng làm sao có thể vắng mặt, cho nên rất nhanh liền truyền lại tin tức cho Lạc gia.
Lạc Vũ Hầu cùng hai người Sở Hiên đứng bên ngoài không có đi vào, bởi vì Lạc Cảnh Thiên đã đi vào rồi. Họ biết Lạc Cảnh Thiên có quá nhiều điều muốn cùng Lạc Vũ Quân và Phùng Nguyệt nói, họ cũng không muốn can thiệp vào.
Bên trong phòng, lúc này đang có rất nhiều người, cha mẹ hắn thì ngồi ở vị trí chủ toạ, xung quanh ai nấy cũng chăm chú lắng nghe.
“Hiện tại thu thập thế nào?”. Phùng Nguyệt nhìn đám người hỏi.
“Gia chủ phu nhân, còn thiếu một chút đồ vật, có lẽ mất khoảng nửa tháng nữa mới đủ”. Một người trong số họ đáp.
“Thu thập nhanh lên một chút, Băng Băng gửi tin về có nói, lần này sẽ có một đại nhân vật đi theo. Rất có thể sẽ là cao tầng Linh Nguyệt Quốc, ta không muốn có bất kỳ sự cố nào xảy ra, Lạc gia danh tiếng giảm không quan trọng, nhưng nếu như để cho Hi Tuyết cùng Sở Hiên chịu ảnh hưởng, ta tuyệt đối không cho phép. Hiểu rõ cả chứ?”. Phùng Nguyệt nghiêm túc nhìn đám người nói.
“Biết rõ”. Đám người đồng thanh đáp.
Họ cũng không cho rằng lời nói của Phùng Nguyệt có gì sai. Bởi vì chưa nói tới công lao của Lạc Cảnh Thiên lớn thế nào. Nhiều năm qua đều là mấy người Tố Băng Băng ở trong vũ trụ cố gắng mới đem cho Thiên Linh Đại Lục phát triển được như ngày nay.
Nếu như để họ biết con gái mình chịu ủy khuất, e rằng cả Thiên Linh Đại Lục đều sẽ bị liên lụy. Càng đừng nói tới hiện tại họ là người Lạc gia, mà Lạc Hi Tuyết càng là cháu gái của gia chủ.
Lạc gia càng mạnh họ càng vui mừng, làm sao có thể giở trò được?!
Ngay tại lúc này, cánh cửa lớn bị đẩy ra, Phùng Nguyệt sầm mặt lại, âm thanh mang theo tức giận khẽ quát.
“Ta không phải đã nói không có chuyện gì thì...”.
Lời chưa nói xong đột nhiên ngừng lại. Thấy rõ gương mặt người đi vào, Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt đồng thời ngồi bật dậy, ánh mắt lúc này đã bao phủ bởi một tầng sương mỏng.
Phùng Nguyệt nhịn không được khoé mắt rơi xuống một giọt lệ. Mà Lạc Vũ Quân cũng đỏ cả mắt, ông ta quay đầu đi chỗ khác khẽ vuốg vuốt.