“Ngươi… ngươi là người Lạc gia?”. Bích Hồng Minh khó tin nhìn Lạc Hi Nghiên hỏi,
Không có ai trả lời ông ta, bởi vì đáp án đã quá rõ ràng. Có thể vận dụng cường giả cấp độ tứ giai, dám dẫn người công kích một nơi như Bích Thủy Sơn, bất kể là thế lực vẫn là thực lực, người này tuyệt đối không đơn giản.
Hơn nữa, cũng không có người dám mạo danh Lạc gia. Cho nên người này nhất định là Lạc Hi Nghiên, Lạc gia đại công chúa, Dạ Sư Chi Thành thành chủ.
Nghĩ tới lời vừa rồi, Bích Hồng Minh lúc này hối hận không thôi. Bản thân ông ta lúc nào cũng muốn trèo cao, nhưng cơ hội trước mặt lại không nhìn thấy.
Không! Ta tuyệt đối không thể chết như vậy được!
Bích Hồng Minh nội tâm gào thét, ông ta vô tình nhìn qua Bích Ngọc Linh, ánh mắt hiện lên vẻ hi vọng, giống như vớ được cộng cỏ cứu mạng, thế là ông ta động. Đem người xung quanh đẩy ra, ông ta lao thẳng về phía Bích Hồng Minh, một tay bóp lấy cổ nàng, ông ta nhìn chằm chằm Lạc Hi Nghiên nói.
“Buông tha ta, nếu không ta giết nàng”.
“Ngươi là ngu xuẩn sao? Nha đầu này là con gái ngươi, ta sẽ quan tâm nàng chết hay sống?”. Lạc Hi Nghiên ngẩn ra, nàng cho rằng ông ta đã điên rồi, nếu không sao có thể làm ra loại hành vi này.
“Đúng vậy, ngươi là Lạc gia đại công chúa, làm sao có thể quan tâm tính mạng một kẻ bình thường. Nhưng Lạc Tinh Vũ khác biệt, ngươi tới đây vì hắn, cũng không thể nhìn hắn đau khổ ra về chứ? Linh nhi là người hắn yêu nhất, nếu như nàng chết, ngươi nghĩ hắn có thể hận ngươi hay không?”. Bích Hồng Minh lạnh lùng nói.
Lạc Hi Nghiên nghe vậy nhíu mày, ánh mắt nàng nhìn về phía Lạc Tinh Vũ, chỉ thấy Lạc Tinh Vũ lúc này ánh mắt đầy bất an nhìn về phía Bích Ngọc Linh.
“Chưởng môn, đó là con gái ngươi, ngươi nhẫn tâm như vậy hay sao?”. Lạc Tinh Vũ tức giận quát lớn.
“Nhẫn tâm? Ta nuôi nàng nhiều năm như vậy, cho nàng đủ thứ người khác cả đời cũng không có. Hiện tại vì ta làm một ít chuyện thì đã sao?”. Bích Hồng Minh cười lạnh nói.
“Ngươi!”.
Mà lúc này, Bích Ngọc Linh rất kinh hãi khi cha mình lại làm như vậy, nhưng nàng lại chỉ cúi đầu không nói bất kỳ lời nào. Cho dù đã tới bước này, nàng vẫn cho rằng cha mình chẳng qua là bị ép chứ không hề muốn tổn thương chính mình.
“Đừng nói nhảm, muốn nàng sống liền kêu tỷ ngươi buông tha ta, hơn nữa phải lập thệ tuyệt đối không được động tới ta. Nếu không dù ta chết cũng để ngươi đau khổ cả đời!”. Bích Hồng Minh lạnh lùng nói.
“Tốt, ngươi có thể sống, đem nàng thả ra”. Lạc Hi Nghiên lúc này đột nhiên lên tiếng.
Nhưng mà nội tâm nàng lại cười lạnh không thôi. Nàng có thể buông tha ông ta, không giết ông ta, cũng có thể lập thệ không hại ông ta. Nhưng mà… nàng muốn đem Linh Tâm của ông ta phá hủy, để ông ta cả quãng đời còn lại chỉ có thể làm người bình thường.
Lạc Cảnh Thiên dấu ở một bên, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn đưa tay ra dùng ma lực biến ra một cái chủy thủ xuất hiện sau lưng Bích Ngọc Linh, sau đó nhẹ đẩy một cái.
Phập!
Một đao trực tiếp đâm vào giữa lưng nàng, Bích Hồng Minh thấy con gái mình phản ứng kỳ lạ, hắn hơi nhìn xuống liền thấy được cái chủy thủ trên lưng nàng. Kinh ngạc trong giây lát, hắn đưa tay ra nắm lấy chủy thủ, đúng lúc này thân thể của Bích Ngọc Linh ngã xuống.
Lạc Hi Nghiên cùng Lạc Tinh Vũ ngây ra như phỗng, nhưng người khác cũng trừng lớn con mắt khó tin không thôi.
Không phải đã đồng ý sao? Làm sao lại động thủ giết người? Hơn nữa còn giết chết chính nữ nhi của mình?!
Toàn bộ người của Bích Lạc Hoàng Tuyền ánh mắt nhìn lấy Bích Hồng Minh đều mang theo một vẻ chán ghét, vốn có nhiều người rất trung thành, nhưng thấy cảnh này toàn GTlwb bộ đều trở mặt.
Ngay cả nữ nhi mình cũng nhẫn tâm ra tay giết chết, như vậy những đệ tử bình thường như họ lại tính là cái gì?!
“Không… không phải ta”. Bích Hồng Minh thấy Lạc Tinh Vũ ánh mắt đã biến đỏ, ông ta kinh hãi kêu lên.
“Bắt hắn lại!”. Lạc Hi Nghiên quát lớn.
Lập tức vài tên cao thủ tứ giai lao lên, Bích Hồng Minh rất nhanh liền bị đánh trọng thương, chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
Lạc Tinh Vũ cơ thể run rẩy đi tới, khụy xuống hai chân đem Bích Ngọc Linh ông vào lòng, lúc này Bích Ngọc Linh cũng chưa có chết, nhưng cách cái chết cũng không xa, bởi vì một đao kia trực tiếp đâm xuyên vị trí trái tim của nàng, thần tiên cũng cứu không được.
“Vì cái gì? Không phải tỷ tỷ ta đã hứa sẽ thả ngươi sao? Vì cái gì?!”. Lạc Tinh Vũ nhìn Bích Hồng Minh hét lớn.
Nội tâm hắn lúc này cực kỳ đau đớn, hắn hận bản thân vô năng, hận mình nhu nhược. Nếu như năng lực của hắn đủ lớn hoàn toàn có thể cứu được nàng, nhưng mà hết thảy… hết thảy đều tại hắn.
“Không… không cần… buồn. Ta… đây là ta… phải làm. Cha ta… xem như cho cha ta… báo hiếu”. Bích Ngọc Linh đưa cánh tay vô lực của mình lên chạm vào má của Lạc Tinh Vũ yếu ớt nói.
Nhưng mà ngay tại lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hình chiếu, chính là cảnh tượng trong phòng lúc trước khi mà Quách Giang cùng Bích Hồng Minh đối thoại.
Đám người nhìn lên, ai nấy đều phẫn nộ không thôi.
Lại có loại cha như này? Trên đời này làm sao lại có người như thế?!
Súc sinh cũng không bằng!
Phốc!
Bích Ngọc Linh thấy cảnh này nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, sau đó liền ‘chết’.
Lạc Tinh Vũ thấy vậy đã phẫn nộ tới cực điểm, nhưng mà đột nhiên có một loại lực lượng vô hình đem hắn kéo ra. Cùng lúc đó, thân thể của Bích Ngọc Linh lơ lửng trên không trung, được một tầng quang mang bao bọc bên ngoài.
Một người áo đen đeo mặt nạ xuất hiện tại bên cạnh, thấy người này, Lạc Hi Nghiên vội kéo Lạc Tinh Vũ lại, sau đó âm trầm nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Ngươi là ai?!”.
“Biết vì sao nàng chết không?”. Lạc Cảnh Thiên không đáp, hắn nhìn Lạc Tinh Vũ hỏi, nhưng không chờ Lạc Tinh Vũ đáp lại hắn liền nói tiếp.
“Nàng không phải vì ai, mà là vì ngươi mà chết”.
“Ngươi nói bậy!”. Lạc Hi Nghiên nhịn không được tức giận nói, người này nói như vậy, đây không phải là muốn đem Lạc Tinh Vũ triệt để hủy hoại sao?!
“Nói bậy sao? Hắn là Lạc Tinh Vũ, Lạc gia nhị thiếu gia, thiên tư hơn người. Hắn thích một nữ tử nhưng lại che giấu thân phận của mình, hắn biết rõ nữ tử kia cũng thích hắn nhưng lại vẫn không biết sử dụng thân phận của mình để xóa bỏ hết thảy nghi vấn”.
“Bích Hồng Minh là người như nào có rất nhiều người biết, thậm chí cũng có nhiều người khuyên qua hắn, hắn biết rõ, chỉ cần đem thân phận nói ra, kêu người Lạc gia tới, hướng về Bích Ngọc Linh cầu hôn. Đừng nói là Bích Hồng Minh, cho dù tổ tiên ông ta sống lại cũng sẽ chấp nhận”.
“Sẽ không có nhiều phiền phức như thế, càng sẽ không có sự việc ngày hôm nay. Ngươi nói… nàng chết, không phải do hắn thì do ai? Sự ngu xuẩn của hắn hại chết nữ nhân của mình”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh như băng vang lên.
“Ta… ta chỉ là… chỉ là không muốn ngoại vật, ảnh hưởng tới chưởng… Bích Hồng Minh đánh giá ta. Ta…”. Lạc Tinh Vũ muốn giải thích, nhưng lúc này hắn phát hiện, tất cả giải thích đều trở lên vô cùng yếu ớt.
“Giết hắn!”. Lạc Hi Nghiên lớn giọng nói.
Nàng biết nếu như còn không động thủ, như vậy người này tuyệt đối sẽ dùng lời nói hủy hoại Lạc Tinh Vũ. Lạc Tinh Vũ vốn dĩ đã gặp đả kích lớn như vậy, nếu như còn đem chuyện này dính lên người hắn, như vậy vài năm, thậm chí là vài chục năm sau, hắn đều sẽ lâm vào trong áy náy.
Nàng tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, cho nên chỉ cần đem người này giết, nàng lại cùng Lạc Tinh Vũ tâm sự, như vậy thì đệ đệ mình sẽ không có chuyện gì.
Chỉ là, khi người của nàng lao lên, người áo đen kia lại chỉ phất nhẹ cánh tay, tất cả người ở đây dưới chân như gắn thêm một tòa đại sơn, nhích cũng không nhích nổi càng đừng nói là động thủ.
“Ngươi…!”. Lạc Hi Nghiên kinh hãi không thôi. Người này làm sao lại khủng bố như vậy?!
“Người này tuyệt đối là ngũ giai trở lên!”. Hắc Bạch Song Sát ánh mắt kinh hãi, nội tâm làm ra phán đoán của mình.
Mà lúc này, Lạc Cảnh Thiên từng bước đi tới bên cạnh Lạc Tinh Vũ, tay hắn đưa ra nắm lấy cổ áo của Lạc Tinh Vũ xách lên, sau đó bay thẳng về phía Bích Ngọc Linh.
Đám người Lạc Hi Nghiên kinh hãi, nhưng thấy người áo đen không có động thủ với Lạc Tinh Vũ, họ cuối cùng mới thở ra một hơi.
“Thấy không? Nàng xinh đẹp như vậy, với thân phận của ngươi, ngươi chỉ cần nói một câu nàng liền sẽ trở thành nữ nhân của ngươi. Càng đừng nói tới hai người các ngươi tâm đầu ý hợp”.
“Nhưng hết thảy đều vì sự ngu xuẩn của ngươi nàng mới chết. Ngươi nói… người hại chết nàng rốt cuộc là ai đâu?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Lạc Tinh Vũ ánh mắt nhìn Bích Ngọc Linh, trong mắt đầy lẻ thống khổ. Nghe được lời nói của người áo đen, hắn lâm vào tự trách. Nếu như… nếu như hắn làm như thế… có lẽ, Linh nhi sẽ không chết.
Đây hết thảy đều là vì hắn!
Là hắn hại chết nàng!
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc