Khoảng cách hôn lễ của Lạc Hi Tuyết chỉ còn có một tuần. Nhưng cũng trong tuần này, Lạc Cảnh Thiên đột nhiên biến mất, ngay cả tiểu Điệp cũng không thấy.
Cách đó một ngày, Lạc Cảnh Thiên liền nhận được tin tức của Sở Như Mộng, đám người Đồ Đằng muốn tập kích phi thuyền của Tiêu Nhược Thủy. Không biết vì sao truyền tống trận lại bị trục trặc cho nên không cách nào sử dụng, họ chỉ có thể vận dụng phi thuyền trở về.
Lạc Cảnh Thiên biết được tin này cũng có chút kinh ngạc, đám người Đồ Đằng kia lại có thể nhúng tay vào truyền tống trận? Năng lực cũng quá lớn chứ?.
Tiến tới một vùng núi hoang vu, Lạc Cảnh Thiên leo lên một chiếc phi thuyền rất lớn. Đây là phi thuyền của Hắc Y, nếu không dùng phi thuyền, với tốc độ của hắn có lẽ phải mất vài năm mới đuổi tới chỗ Sở Như Mộng nói.
Dựa vào phi thuyền, Lạc Cảnh Thiên chỉ mất chưa tới nửa ngày liền tới. Khi tới nhìn thấy phi thuyền của Tiêu Nhược Thủy, hắn lúc này mới thở nhẹ ra một hơi.
“Ca, đối diện gửi tới tin tức yêu cầu nói chuyện”. Lúc này, tiểu Điệp quay lại nói.
“Kết nối đi”.
Ngay sau đó, một cái hình chiếu xuất hiện trước mặt hắn, người bên trong chính là Tiêu Nhược Thủy.
“Các ngươi là…”.
Lời còn chưa nói hết, Tiêu Nhược Thủy liền ngây ra như phỗng. Bởi vì phía đối diện, gương mặt kia nàng làm sao có thể không nhớ.
“Cảnh Thiên?”.
“Là ta”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.
“Ngươi… ngươi làm sao…”.
Lúc này trong hình chiếu cũng xuất hiện vài người, tất cả đều là nữ nhân của hắn. Tiêu Nhược Thủy, Lạc Cảnh Điềm, Tố Băng Băng cùng Lạc Thiên Y. Bốn người họ nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên hốc mắt đều đỏ lên, mấy chục năm không gặp, ai nấy cũng đều vô cùng xúc động.
“Hiện tại không cần nói, Nhược Thủy, lập tức mở ra năng lượng phòng hộ. Có một nhóm thế lực muốn tấn công các ngươi, đừng hỏi nhiều, nhanh lên”. Lạc Cảnh Thiên lo lắng nói.
“Ca, yên tâm đi. Như Mộng đã nói cho chúng ta biết, chúng ta đã chuẩn bị rất đầy đủ”. Lạc Cảnh Điềm cười nói.
Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười khổ. Thật sự là… quan tâm quá ắt sẽ loạn. Hắn làm sao lại quên đi chuyện này? Sở Như Mộng sao có thể không nói cho họ biết chứ.
“Là ta quá lo lắng, hiện tại các ngươi…”.
Oanh!
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng nổ vang lên. Cả phi thuyền của Lạc Cảnh Thiên đều chao đảo. Gương mặt của hắn nhất thời biến sắc, hắn thật sự không nghĩ tới lúc này lại có người tấn công hắn.
“Báo cáo, góc trái lực đẩy bị phá hủy. Không cách nào tiến hành sửa chữa”.
“Báo cáo, động cơ số ba đang tiêu hao năng lượng cực nhanh, dự tính sau năm phút sẽ tiêu hao toàn bộ”.
“Báo cáo, đường truyền đã bị chặn, không cách nào liên lạc với bên ngoài”.
“Báo cáo…”.
Từng âm thanh vang lên. Mà lúc này, ở bên phía khác, một nhóm lớn phi thuyền đột ngột xuất hiện, nó giống như tàng hình đắng sẵn ở đó chờ đợi họ tới.
Một cái phí thuyền cực kỳ lớn xuất hiện, phía trước hiện lên một đạo ánh sáng, thấy cảnh này cả đám đều biến sắc.
“Lập tức rơi thuyền!”. Lạc Tiểu Điệp quát lớn.
Ngay lập tức, toàn bộ nhân viên như điên cuồng lao vào trong khoang cứu hộ thoát ra bên ngoài. Lạc Cảnh Thiên cũng chạy ra, ngay khi khoang cứu hộ lao khỏi vài cây số thì phi thuyền wAS8a của họ liền bị phi thuyền khổng lồ kia bắn nổ.
Oanh!
Ngay trong không gian vũ trụ, một vụ nổ cực lớn xuất hiện, ánh sáng chiếu vào mắt đám người làm họ cực kỳ rung động.
“Đáng chết! Chúng lại có thể vận dụng Diệt Tinh Pháo?!”. Lạc Cảnh Thiên kinh hãi không thôi.
Loại vũ khí uy lực khổng lồ này làm sao lại xuất hiện. Hơn nữa chỉ vì đối phó hắn liền vận dụng loại vũ khí này?!
Phía đối diện, đám người Tiêu Nhược Thủy thấy cảnh này cũng cực kỳ tức giận, họ ra lệnh cho người dưới lập tức nã pháo vào đám địch nhân kia. Đồng thời cũng có vài chiếc phi thuyền nhỏ đi ra đem đám người Lạc Cảnh Thiên kéo lại gần, sau đó leo lên phi thuyền.
Oanh oanh oanh!
Hai bên bắt đầu bắn phá không ngừng.
Lạc Cảnh Thiên sau khi leo lên phi thuyền của Tiêu Nhược Thủy, hắn đi thẳng tới quan sát lấy tình hình địch nhân.
“Có bao nhiêu phi thuyền không người lái?”. Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.
“Không nhiều, chỉ có hơn trăm cái”.
“Lập tức đưa ra lập trận tam giác nhắm thẳng tới chiếc phi thuyền lớn kia. Không đem Diệt Tinh Pháo hủy, chúng ta sẽ rất phiền phức”.
Sau đó, Lạc Cảnh Thiên còn đánh mắt cho tiểu Điệp, tiểu Điệp nháy mắt liền hiểu, nàng quay người lại ra lệnh gì đó. Đám Hắc Y còn sống sót lập tức lao lên phi thuyền ca nhân ra khỏi.
“Cảnh Thiên, ngươi đây là…”. Nhìn thấy cảnh này, Tố Băng Băng hơi ngẩn ra.
“Hi sinh là cần thiết”. Lạc Cảnh Thiên chỉ lạnh nhạt đáp.
Lời vừa ra, đám người im lặng trong chốc lát. Ai cũng biết Lạc Cảnh Thiên có ý định làm gì, nhưng mà loại biện pháp này… có chút tàn nhẫn. Ngay lúc này, đột nhiên xung quanh xuất hiện vô số vòng xoáy không quan, tất cả những người khác đều giật mình không thôi.
“Đây… đây là… bước nhảy không gian! Có phi thuyền tiếp cận, tất cả cẩn thận!”. Tiêu Nhược Thủy biến sắc quát lớn.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nheo lại, sau đó nở ra nụ cười. Con hàng này… xem như cũng tới.
Cùng lúc đó, Sở Như Mộng ở trong phí thuyền, sử dụng bước nhảy không gian vọt tới nơi này. Nhìn chiến đấu đã diễn ra nhưng có vẻ như chỉ tổn thất một cái phi thuyền, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ nó, xem như tới kịp. Nã pháo!”. Sở Như Mộng lớn giọng quát.
Ầm ầm ầm.
Ngay lập tức, vô số phi thuyền hướng về phía đám Đồ Đằng bắn phá. Có điều lúc này, từ phi thuyền cực lớn kia mở ra một vòng phòng hộ năng lượng, những công kích của họ hoàn toàn trở lên vô ích.
Lạc Cảnh Thiên cười nhạt, hắn sớm đã tính tới điều này.
“Điều động phi thuyền không người lái nhắm vào một điểm oanh tạc!”.
Ngay sau đó, những phi thuyền kia dừng lại trên không, mở ra năng lượng vũ khí bắt đầu bắn phá.
Có điều, đám người Đồ Đằng cũng không phải ăn chay, người của chúng so với Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng gộp lại còn nhiều hơn, làm sao có thể chỉ đứng phòng thủ được.
Thế là, vô số phi thuyền cỡ nhỏ bay ra bắt đầu đánh trả.
Tích tích tích!
Âm thanh vang lên, họ nhìn thấy rõ ràng phía trước Diệt Tinh Pháo đang bắt đầu tích súc năng lượng. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt lóe lên, lập tức có vài chiếc phi thuyền bay ra chặn giữ đường đạn của Diệt Tinh Pháo.
Oanh!
Vài giây sau, mấy chiếc phí thuyền đó nổ tan tành, đồng thời cũng cản lại đại bộ phận uy lực của Diệt Tinh Pháo dẫn tới dư lực chỉ đem phòng hộ năng lượng trên phi thuyền của họ làm hao tổn một phần mười mà thôi.
Thấy vậy, Sở Như Mộng cũng bắt đầu cho người lao ra. Nhưng mà… họ đánh giá thấp năng lực chiến đấu của Đồ Đằng, bởi vì nhóm người này không phải là sát thủ. Mà là quân đội của Đồ Đằng, mặc dù năng lực cá nhân không mạnh, nhưng nói về phối hợp đoàn đội chiến đấu, thêm mười người như Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng cũng không phải đối thủ.
Rất nhanh họ liền phát hiện, người của họ bắt đầu bị đánh lùi. Diệt Tinh Pháo lúc này cũng lại bắt đầu tụ năng lượng, sau đó lại bắn ra một phát. Lần này không có nhắm tới phi thuyền của Lạc Cảnh Thiên, mà là nhắm vào những phi thuyền khác bắn.
Oanh!
Một chiếc phi thuyền nổ tan tành, không có phi thuyền giúp đỡ ngản cản uy lực, Diệt Tinh Pháo thể hiện ra sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Đám người Lạc Cảnh Thiên nhận ra tình huống không ổn, cho nên lựa chọn rút lui. Nhưng đám người Đồ Đằng đuổi rất sát, mấy người Lạc Cảnh Thiên cực kỳ chật vật.
Sở Như Mộng cũng hận đến nghiến răng. Nếu không phải thời gian quá ngắn, tích lũy tiền tài không đủ, hắn sớm đã xây dựng quân đội đủ chống lại đám người này.
Nhưng mà không có cách nào, không ai có thể cho hắn thời gian nhiều như vậy được.
Ngay lúc này, Diệt Tinh Pháo lại tích tụ năng lượng, phía trước là vô số phi thuyền của Đồ Đằng lao ra che chắn tầm nhìn, đám người Lạc Cảnh Thiên không thấy được cái gì cả. Mà lần này nó không bằn về phía Lạc Cảnh Thiên, mà là nhắm thẳng phi thuyền của Sở Như Mộng.
Oanh!
Diệt Tinh Pháo bắn ra, phía trước những phi thuyền kia lập tức lách ra, một đạo quang mang bắn về phía Sở Như Mộng. Sở Như Mộng con ngươi co rụt lại, hắn vội vàng dùng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ lao khỏi phí thuyền.
Trong nháy mắt, phi thuyền của hắn bị phá tan tành.
Mà ngay lúc này, phía sau lưng hắn xuất hiện một cái cổng không gian, từ bên trong chui ra một sợi dây quấn lấy chân hắn, sau đó trực tiếp kéo vào bên trong.
“Không sao chứ?”. Lạc Cảnh Thiên đem Sở Như Mộng kéo lên, sau đó dò hỏi.
“Không sao, mẹ nó. Đám Đồ Đằng này thật nham hiểm”. Sở Như Mộng bất đắc dĩ nói, đồng thời cũng cảm thấy bản thân có quá nhiều thiếu sót. Thế lực có thể tồn tại lâu như vậy, làm sao lại không có thực lực? Huống hồ, đây chỉ là lực lượng rất nhỏ của Đồ Đằng, hắn cũng không dám nghĩ nếu lực lượng chân chính đi ra sẽ khủng bố cỡ nào.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.