Lúc này, quốc chủ bỗng nhiên nở ra nụ cười. Sau đó ông ta lên tiếng.
“Không cần phải diễn. Ta biết ngươi có ý định gì. Muốn giết cứ việc giết, nhưng ngươi sẽ chịu đựng hậu quả nặng nề từ Thần Quốc. Ta cảm đoan”.
Lạc Cảnh Thiên trong lòng cảm thấy có chút khó chơi, quốc chủ quả nhiên là quốc chủ, đến nước này vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Hắn đều sắp ngồi lên đầu ông ta đi ị mà ông ta vẫn nhịn được, bội phục.
“Phải không? Nghe nói ngươi cùng Đồ Đằng xảy ra xung đột. Đánh thắng hay thua đâu?”. Lạc Cảnh Thiên đột nhiên hỏi.
Quốc chủ cau mày, sau đó lạnh nhạt nói.
“Nếu như ngươi liên hệ ta chỉ để nói cái này, như vậy không cần thiết. Chờ người tới giết ngươi đi”.
“Ngươi nhất định không chịu giao người ra?”. Lạc Cảnh Thiên sắc mặt lạnh xuống, điểm nhẫn nại của hắn có hạn. Đã vậy liền triệt để điên cuồng một chút.
“Nếu không còn chuyện gì liền lăn cho ta”. Quốc chủ lạnh lùng đáp.
“Chờ đã. Cho ngươi xem một thứ”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói, sau đó hình ảnh chuyển về phía chiếc phi thuyền, âm thanh hắn vang lên.
“Ngươi không quan tâm người dân, nhưng hẳn là quan tâm tài nguyên trên tinh cầu chứ? Ngươi nói… ta dùng thứ này đem tinh cầu phá hủy, như vậy Thần Quốc các ngươi sẽ xảy ra chuyện gì đâu?”.
“Thần Quốc có hơn năm ngàn cái tinh cầu có sự sống, ngươi bắn được mấy cái?”.
“Nếu không chúng ta đánh cược một chút?”.
“Hừ! Lăn!”. Quốc chủ hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp tắt liên hệ.
Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười lạnh, sau đó ánh mắt nhìn về đám người. Hắn cho người mở ra một cái video khác cho họ xem, đó là những tinh cầu trước đó bị hắn công kích. Bên trong ẩn chứa cách hắn ‘hủy diệt’ toàn bộ sinh linh.
Đám người nhìn xong ngây ra như phỗng. Nói như vậy… những người kia không chết? Vậy tại sao bên ngoài lại có lời đồn đại như vậy?!
“Hiện tại, nói cho ta biết lựa chọn của các ngươi, mỗi cái tinh cầu ta đều giết ba triệu người trở lên để chế tạo cái ảo trận như thế, nhưng mà hiện tại khác biệt, ta muốn hủy diệt tinh cầu này. Cho nên… đầu hàng, hay là chết?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.
Đám người nhìn nhau không biết nên nói gì, bởi vì chuyện này thật sự quá mức rung động. Hơn nữa cũng không phải họ có thể quyết định được.
“Cho các ngươi năm phút thương lượng, không có đáp án, ta trực tiếp ra lệnh nã pháo”.
Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên quay người đi lên phi thuyền, phi thuyền bay lên lơ lửng trên không trung, trên bầu trời hiện ra con số bắt đầu đếm ngược. Hắn ở trong phi thuyền khẽ nhếch miệng lên, mặc dù quốc chủ không dính bẫy của hắn, nhưng mà đám người này cũng bị chấn nhiếp, cho nên hắn liền nhân cơ hội leo lên phi thuyền.
Đừng đùa, ai biết đám người này có nổi điên hay không. Thật đánh lên bên hắn tổn thất sẽ rất lớn.
Đám người bên dưới kia cuống quýt không thôi. Họ lập tức trở lại dưới mặt đất, sau đó đem mọi chuyện nói ra với người dân. Trong nháy mắt liền dẫn tới tranh luận không ngừng nghỉ.
“Đại nhân, cùng chúng liều mạng!”.
“Đúng vậy! Chúng ta chết cũng muốn cạo xuống bọn chúng một lớp da, xem ai sợ ai”.
“Đại nhân…”.
“Dừng lại. Nếu như từ đầu liền tử chiến, có lẽ sẽ có phần thắng. Nhưng hiện tại chúng đã leo lên trên phi thuyền, cơ hội của chúng ta đã không còn. Cho nên… các ngươi lựa chọn đi. Đầu hàng, hay là…”.
Đám người sửng sốt trong nháy mắt, sau đó đều hận nghiến răng. Mẹ nó, Hắc Lang thật sự quá giảo hoạt.
“Đầu hàng thôi, tinh cầu mất chúng ta có thể ở nơi mới xây dựng lại. Nhưng nếu người cũng mất… như vậy thật sự không còn cái gì”. Một vị lão giả lên tiếng.
“Nhưng mà… đây khác nào phản bội đế quốc?”.
“Phản bội? Đế quốc tới lúc này cũng không có phái binh ra trấn áp, các ngươi còn chưa đủ để hiểu sao? Độc Lang hắn nói đúng. Đế quốc đã từ bỏ chúng ta, chúng ta còn có lựa chọn nào chứ?”.
“…Ta đã biết”.
Đám người đứng đầu tinh cầu sau khi tham khảo ý kiến của đám người liền đi ra ngoài.
“Ta cần ngươi trả lời một câu”.
Lạc Cảnh Thiên ở trên phi thuyền, thông qua loa phát thanh đáp.
“Nói đi”.
“Những lời ngươi lúc nãy nói, có bao nhiêu thứ là sự thật? Nhất là chuyện về Thần Quốc”.
“Tất cả đều là thật. Ta không cần thiết lừa gạt các ngươi, muốn giết các ngươi, một phát bắn là đủ”.
“… Tốt, chúng ta có thể đầu hàng. Nhưng ta muốn biết các ngươi muốn đem chúng ta xử lý thế nào?”. Tên kia hỏi.
“Các ngươi không có tư cách tra hỏi ta. Nhưng mà… nói cho các ngươi cũng không sao. Ta vẫn sẽ tiếp tục tấn công các tinh cầu khác, cho nên cần nhân thủ rất nhiều. Ngũ giải trở lên đều phải gia nhập vào Hắc Lang, những người khác ta sẽ để họ tới quê hương ta. Nơi đó rất rộng lớn, cũng không thiếu tài nguyên, tối thiểu nhất so với nơi này phong phú hơn”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Tốt a, chúng ta… đầu hàng”.
Toàn bộ đám người từ bên dưới mặt đất đi ra, Lạc Cảnh Thiên nhìn sơ qua, nơi này cũng có trên ba tỷ dân. Di chuyển toàn bộ bọn họ là một lượng công trình rất lớn.
Bất quá…
Thời gian hẳn là đủ.
Nhưng mà, dù đám người này đầu hàng, hắn cũng không ngu ngốc đi tin tưởng. Hắn chế tạo một cái khế ước cực kỳ lớn, bên trong ghi rất rõ ràng nội dung vừa mới cùng tên kia nói, sau đó hắn liền yêu 0Y5Jh cầm đám người đó ký kết khế ước.
Ban đầu có không ít người tức giận khó chịu, nhưng mà rất nhanh tất cả đều ký. Có người cho rằng vận khí mình tốt có thể trốn tránh, tất cả những người này đều bị giết.
Sau đó, Lạc Cảnh Thiên liền cho những người này đem toàn bộ tài nguyên tinh cầu gom góp lại.
Sau hai ngày, hắn liền nhận được tin tức đám sát thủ kéo tới, nhưng mà dù chúng tới cũng đã muộn. Vì hiện tại, Sở Như Mộng đã tới. Hắn ở trên một chiếc phi thuyền vận tải cực kỳ khổng lồ, gấp mấy chục lần cái phi thuyền hiện tại của Lạc Cảnh Thiên. Đương nhiên… nó cũng không có năng lực công kích.
“Hắc, ngươi đổi kế hoạch rồi? Không tiếp tục giết người, chuyển sang cứu người?”. Sở Như Mộng đi xuống cười đùa nói.
“Không, là vơ vét tài sản. Cho người dẫn đám người này lên thuyền, đúng, đem toàn bộ tài nguyên lấy đi. Những thứ đáng giá toàn bộ đều đổi thành năng lượng cho Diệt Tinh Pháo. Ta cần dùng”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Quốc chủ muốn tìm kích thích thì ta cho hắn. Mặc dù biết hắn sẽ không giao người, nhưng mà… ta cũng phải phát tiết một chút. Đúng, quốc chủ Thần Quốc rất khó chơi, ngươi cẩn thận một chút, nếu để hắn biết thế lực của ngươi cũng ở trong Thần Quốc liền sẽ nguy hiểm”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Đừng nhìn ông ta lúc nào cũng bộ dáng tức giận mất kiềm chế, nhưng tất cả đều là diễn. Có thể ngồi lên chức vị nào, ai không phải là cáo già chứ?!
“Ta biết. Vậy ta liền đi, muốn thứ gì liền liên hệ ta, chơi chết chúng sao có thể thiếu ta được”. Sở Như Mộng cười nói.
Rất nhanh, toàn bộ tài nguyên của tinh cầu liền bị vét sạch, còn lại chỉ là những thứ có thể xem là rác thải không đáng giá chút nào. Sau khi đem mọi thứ vận chuyển lên phi thuyền, Sở Như Mộng liền rời đi.
“Lão đại, chưa đi sao?”.
“Chờ một chút, đi cũng phải lấy một chút tặng phẩm chứ”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Vài giờ sau, xung quanh xuất hiện vô số vòng xoáy không gian, Lạc Cảnh Thiên thấy cảnh này liền cười lạnh.
Tặng phẩm tới!
“Nã pháo”.
Vừa dứt lời, một đạo ánh sáng cực lớn bắn thẳng vào trên tinh cầu, ngay sau đó phi thuyền của Lạc Cảnh Thiên liền bắt đầu xuyên toa không gian biến mất tại chỗ.
Mà phía sau, đám sát thủ ngồi phi thuyền lao qua. Nhưng cái họ nhìn thấy đầu tiên chính là một đạo quang mang cực kỳ chói mắt, một giây sau…
Ầm!
Ngay lập tức, tinh cầu bị nổ tung, vụ nổ tạo ra làn sóng xung kích bắn ra bốn phía. Các hành tinh gần đó cũng bị chấn động dữ dội, đặc biệt là hằng, trực tiếp bọ sóng xung kích làm ảnh hưởng cực lớn, tạo ra một cơn bão mặt trời cực kỳ chói mắt.
Những phi thuyền đi tới đây còn chưa kịp làm cái gì liền bị năng lượng khổng lồ bao trùm, một giây sau, toàn bộ đều bị thiêu đốt thành tro bụi.
…
Thần Quốc.
Tại một ngọn núi lớn, đây là địa bàn của Đồ Đằng, lúc này toàn bộ xung quanh đều bị quân đội của Thần Quốc bao vây. Nhưng lạ thay là không có bất kỳ người nào dám xông vào, bởi vì một phút trước, hai vị đại tướng quân của họ, một bị bắt sống, một người còn lại bị trọng thương.
Đây quả thật là phá vỡ nhận thức của họ.
Hai vị bán thần, lại bị chủ nhân Đồ Đánh dùng một chưởng đánh bại, hơn nữa bại vô cùng thê thảm. Biết được tin này, quốc chủ kinh hãi không thôi.
Cái này làm sao có thể?!
Hai vị đại tướng quân, mực dù thực lực không bằng ông ta, nhưng cũng không kém nhiều. Chính ông ta dù có thể đánh bại họ, những tối thiểu cũng phải cần mười chiêu. Vậy mà hai người họ lại bị tên kia một chưởng đánh bại?!
(PS: Thật sự, ta thật k biết đoạn đầu mình đang viết cái quỷ gì, nhưng mà... lười sửa, đọc tạm nhé ^^)
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.