Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 567: Kho báu của Lạc Cảnh Thiên



Địa Ngục Quân Chỉ lạnh nhạt đưa tay lên, bàn tay trên không trung như nắm lấy thứ gì đó, chỉ thấy một đạo hư ảnh bay ra từ trong cơ thể Diệp Tiểu Du, bị Địa Ngục Quân Chủ nắm trong tay, sau đó ông ta nhẹ vung tay lên ném nó về một phía.

“Xong, ta đi”. Địa Ngục Quân Chủ nói xong liền quay người biến mất, xung quanh cũng trở lại trong hành lang Tử Địa.

Diệp Tiểu Du xụi lơ ngồi xuống mặt đất, miệng thở hổn hển. Vừa mới nàng phẳng phất như cảm thấy cả linh hồn bị rút ra, đối mặt với ánh mắt của Địa Ngục Quân Chủ, nàng cảm thấy như cả người bị lột sạch, không có bất kỳ bí mật nào có thể giấu diếm được ánh mắt đó.

“Ha ha, ngươi cũng quá sợ đi chứ? Mau đứng lên”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được cười nói.

“Ngươi… ngươi biết vừa rồi là ai a. Đối mặt với… với người như thế, không sợ mới có quỷ”. Diệp Tiểu Du tức giận nói.

“Quen thuộc liền tốt, hiện tại cảm thấy thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Không nói không biết, vừa nói xong Diệp Tiểu Du liền hơi ngẩn ra, cảm nhận trong đầu vốn dĩ có một khối u đè nén lấy, hiện tại biến mất, cảm giác thật vô cùng… thoải mái.

Nếu là trước kia, đánh chết nàng cũng không nghĩ rằng có một ngày mình có thể được Địa Ngục Quân Chủ giúp đỡ như vậy.

Nhưng mà nghĩ lại… nàng có chút không dám tưởng tượng. Lạc Cảnh Thiên có thể cùng Địa Ngục Quân Chủ nói chuyện không chút cố kỵ nào như vậy. Vậy thân phận hắn… rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ tên ‘ác ma’ kia đáng sợ đến nỗi ngay cả Địa Ngục Quân Chủ cũng cảm thấy e ngại cho nên mới giúp đỡ hắn?!

“Đừng nghĩ nhiều, ta cùng ‘ta’ trước kia không giống nhau, dù cho cùng là một người, nhưng bất kể là tính cách cũng như thế giới quan đều khác nhau. Lại thêm thời gian phát triển, thiên phú, tiềm lực phát triển đều khác một trời một vực. Chân thần cũng không có ngươi nghĩ hẹp hòi như vậy, họ chỉ xuất thủ khi vũ trụ mất đi cân bằng, sẽ không quản ngươi có thể bước vào cấp độ chân thần, uy hiếp được họ hay không”. Lạc Cảnh Thiên nhìn ra được ý nghĩ của nàng, thế là hắn liền nói.

“Là như thế sao? Ta thật đúng là mới biết đấy. Đúng, đã ngươi chính là… ‘ác ma’ kia, vậy còn muốn sở hữu huyết mạch lực làm gì? Ác ma kia vốn cũng không có huyết mạch lực a?”.

“Hơn nữa, với những gì ta biết, ác ma kia tu luyện là võ giả, ngươi lại tu luyện trở thành pháp sư, không nên là võ giả sao? Đối với ngươi mà nói càng phát triển nhanh hơn chứ?”. Diệp Tiểu Du khó hiểu hỏi.

“Ngươi nghĩ nhiều. Ta nói qua, ta cùng ta trước kia khác biệt rất lớn, trong này có rất nhiều chuyện nói ra rất mất thời gian. Nói tóm lại chính là ta chỉ có thể trở thành pháp sư, đây là đường ra duy nhất. Hơn nữa ai nói với ngươi huyết mạch lực không để làm gì?”.

“Huyết mạch lực là thứ võ lực nguy hiểm nhất, cũng là mạnh nhất vũ trụ. Ngươi biết khởi nguyên ma pháp chứ? Chính là xuất phát từ ma pháp sinh vật, hoặc có thể nói, khởi nguyên của toàn sinh linh vũ trụ cũng xuất phát từ ma pháp sư vật. Đó chính là giống loài đứng trên đỉnh vũ trụ này, mặc dù hiện tại, ma pháp sinh vật rất thưa thớt, nhưng ngươi không thể không thừa nhận, chúng rât cường đại, cường đại khiến người ta tuyệt vọng”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Không thể nào, ta không tin”. Diệp Tiểu Du lắc đầu nói.

Ma pháp sinh vật? Nói dễ nghe liền là sinh linh cao cấp hơn nhân loại, nói khó nghe thì cũng chỉ là vật cưỡi mà thôi.

“Đừng không tin, như Long Mã, nắm giữ chính là huyết mạch ma pháp sinh vật. Chỉ cần bước vào thời kỳ trưởng thành, đừng nói là bán thân, ngay cả chân thần cũng không làm gì được chúng, cơ bản tới nói chúng liền đứng ở thế bất bại”.

“Nhưng tác dụng phụ ngươi cũng thấy, không có bất kỳ lực công kích nào, trí tuệ dù sánh bằng nhân loại nhưng lại không vượt qua được. Cho nên huyết mạch lực không phải không mạnh, mà là không thích hợp thời đại bây giờ. Điều đó không phủ định được sự đáng sợ của huyết mạch lực. Hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Như vậy sao? Ta hiểu được, nhưng mà...”.

“ Đừng nhưng nhị gì cả, cho dù không cần tới huyết mạch lực thì nó cũng là con át chủ bài trọng yếu khi ngươi gặp nguy hiểm. Đúng chứ? Đi thôi, còn nhiều thời gian, sau này rồi nói tiếp”. Lạc Cảnh Thiên ngắt lời nói.

“Tốt a, bất quá, ta có một chút hiếu kỳ, ngươi không sợ ta biết được bí mật của ngươi, sau đó đem nó nói ra ngoài? Hơn nữa, ngươi xây dựng nơi này để làm gì? Làm chỗ trốn? Cũng không đúng, theo những gì ta biết, năm đó ngươi ở trong này hoành hành bá đạo ghê gớm lắm a, căn bản vốn không sợ ai mới đúng”. Diệp Tiểu Du hiếu kỳ hỏi.

“... Năm đó xây dựng nơi này là vì ‘ta’ cảm nhận được một loại nguy cơ. Cho nên đem toàn bộ bảo vật quý giá đều giấu ở đây, nếu như có ngày chết đi, chỉ cần không vào luân hồi, chính là sẽ có ngày đông sơn tái khởi”.

“Nhưng đáng tiếc ‘ta’ gặp phải ta, cho nên bị thôn phệ, nơi này tất nhiên sẽ trở thành nơi quan trọng khiến ta quật khởi”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Vậy ngươi đã có nơi này rồi còn cần huyết mạch lực làm gì? Không cần thiết a”. Diệp Tiểu Du càng lúc càng hiếu kỳ.

“Bởi vì bản thân ta cũng nắm giữ huyết mạch lực”. Lạc Cảnh Thiên nói xong, thân thể bỗng nhiên biến đổi.

Diệp Tiểu Du con ngươi trừng lớn, miệng há hốc nói không nên lên. Cuối cùng nàng mới lắp bắp kinh hãi thốt lên.

“Tinh... Viễn Cổ Tinh Linh? Ngươi lại nắm giữ huyết mạch Viễn Cổ Tinh Linh? Ông trời a. Ngươi là thiên mệnh chi tử sao? Loại kỳ ngộ trăm vạn năm mới có một này cũng bị ngươi lấy được?”.

“Ngươi biết?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc hỏi.

“Biết a, từ ký ức của A Tỳ Y Na có biết về cái này. Nhưng chỉ biết nó trân quý, không biết khủng bố thế nào”. Diệp Tiểu Du gật đầu đáp.

“A Tỳ Y Na? Ra là nàng. Năm đó nữ nhân này nhưng nổi danh Bách Sự Thông. Ta còn tưởng nàng sớm đã bước vào chân thần đâu, không nghĩ tới lại chết ở nơi này”. Lạc Cảnh Thiên cảm khái nơi.

A Tỳ Y Na trước kia cực kỳ nổi danh, cùng thời với ‘hắn’ gần như không người không biết. Bất quá xem ra những người ở thời đại đó hiện tại rất ít người còn sống sót, người duy nhất mà hắn biết chính là Bình Minh Nữ Thần.

Nhưng mà xem ra nữ nhân này cũng không có biết TPXby được tất cả ký ức của A Tỳ Y Na.

“Năm đó?”.

“Không có gì, đi thôi”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu đáp, sau đó bước vào trong cánh cửa.

Diệp Tiểu Du đi theo sau, từ bên ngoài vốn không thấy được gì, nhưng khi đi vào trong, đôi mắt của nàng bị sự hoa lệ trong này làm kinh hãi.

Nơi này rất lớn, phải tới hơn ngàn mét vuông. Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là trên vách tường gắn đủ mọi loại... Hỏa Linh thắp sáng cả căn phòng.

Trên đỉnh đầu có đủ mọi chạm khắc đính đá, những viên đá phát ra màu xanh lam huyền ảo, nếu như nàng đoán không sai, những thứ kia... là âm dương chi linh.

Trong phòng được chia làm vài khu, một khu gần nhất cao cấp khí giới, cũng chính là cửu giai áo giáp cùng binh khí bị ném thành đống cao tới vào chục mét. Chỗ này cũng đủ cho vài ngàn người sử dụng cả đời.

Một khu khác là vô số Hỗn Độn Thạch thượng phẩm. Ẩn ẩn đã hình thành Hỗn Độn Linh Mạch, chưa kể đến những nơi khác. Nàng dám nói chỉ riêng số tài nguyên Hỗn Độn Thạch liền có thể bồi dưỡng ra vạn tên cửu giai đỉnh phong rồi.

Loại tài lực này...

“Lão đại, trên đùi ngươi còn thiếu vật trang sức sao? Biết nói ngọt, đấm bóp mát xa loại kia? Thậm chí còn biết làm ấm giường, thiếu không?”. Diệp Tiểu Du hai mắt sáng ngời nhìn hắn nói.

Lạc Cảnh Thiên: ...

Đột nhiên cảm thấy nữ nhân này thật mẹ nó... tiện. Không đúng, dùng sai từ, là đáng yêu.

“Được rồi, đừng diễn. Ở đây mỗi thứ đều có thể cho ngươi một món, nhưng mà nhớ kỹ, nơi đó không nên động. Chỗ kia có pháp trận tất sát, cửu giai đỉnh phong chạm vào liền chết”. Lạc Cảnh Thiên chỉ về một khu bị một đống Hỗn Độn Thạch vây quanh nói.

“Ta khá hiếu kỳ, bên trong đó là cái gì?”. Diệp Tiểu Du chống cằm suy tư hỏi.

“Không có gì, chỉ là một ít thứ đồ cần thiết thôi”. Lạc Cảnh Thiên nói.

Hắn cũng không dám nói ra, bởi vì trong đó cất giấu không phải thứ gì khác, mà là... đầu ngươi. Hàng trăm cái đầu của chân thần bị hắn đặt ở đó, đoạ đầy suốt trăm vạn năm quá, bên trong ẩn chứa lực lượng linh hồn cực kỳ đáng sợ, đừng nói cửu giai, cho dù chân thần chạm vào cũng có thể trọng thương.

Hắn thật đúng là bội phục ác niệm, loại biện pháp ác độc như vậy cũng có thể làm được.

Hơn nữa đống linh hồn kia sớm đã bị xé nát, chỉ còn lại lực lượng thuần túy, nếu không sợ rằng hắn vừa bước vào liền bị giết chết rồi.

Nhìn cảnh này, có lẽ chỉ tốn thêm vài chục năm, lực lượng linh hồn kia cũng sẽ hoàn toàn bị hấp thụ.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.