Mã Hiểu Linh nội tâm lúc này không biết nên nói cái gì mới tốt, nàng không biết Lạc Cảnh Thiên rốt cuộc là không sợ, vẫn là cho rằng sẽ không có người phản hắn?!
“Vậy sao? Ngươi…”.
“Ngậm miệng!”. Lạc Cảnh Thiên cau mày khẽ quát, sau đó nhìn về phía năm tên Hắc Lang còn sống sót nói.
“Các ngươi cũng nghe thấy, ta xác thực là muốn các ngươi chết, điều này có lợi cho ta. Đương nhiên, các ngươi quyết định thế nào ta không ngăn cản”.
“… Lão đại, ta… tin tưởng ngươi, hi vọng ngươi bảo chứng người nhà của ta cả đời bình an”. Một tên Hắc Lang lên tiếng.
“Ta đảm bảo! Hơn nữa chỉ cần ta còn sống, ta đảm bảo họ nhất định sẽ sống vô cùng ung dung nhàn nhã, không cần lo lắng bất kỳ chuyện gì”.
“Tốt! Như vậy liền nhờ vào ngươi, lão đại”.
Vừa dứt lời, tên kia liền nâng kiếm lên, xẹt một tiếng, cổ họng cắt đứt, một lát sau liền chết tại chỗ.
“Lão đại, nhờ vào ngươi rồi”.
Mấy tên còn lại cũng lên tiếng, sau đó đồng loạt tự sát.
Thấy cảnh này, Mã Hiểu Linh cùng người của nàng chấn kinh vô cùng.
“Điên rồi, tuyệt đối là điên rồi”. Mã Hiểu Linh kinh hãi lẩm bẩm nói.
Lạc Cảnh Thiên bình thản nhìn mấy thi thể này, tự nguyện chết? Đừng đùa, hắn chẳng qua chỉ là vận dụng một chút thủ đoạn mê hoặc họ fOELY mà thôi. Ai sẽ nguyện ý kết thúc tính mạng của mình chứ? Càng đừng nói tới trong này có hai tên vốn dĩ không có người nhà.
Mặc dù có chút trẻ con, nhưng mà… xác thực Lạc Cảnh Thiên làm vậy chỉ là tranh một cái khẩu khí. Hắn… đã nhịn Mã Hiểu Linh khá lâu rồi. Cho nên hắn muốn mượn cơ hội lần này cho nàng một cái giáo huấn nhớ đời.
“Chúng ta đi!”. Mã Hiểu Linh lớn giọng quát lên.
“Chờ đã, nơi này… ngươi nói tới là tới, nói đi là đi? Muốn đi đâu có dễ như vậy”. Lạc Cảnh Thiên đột nhiên cười lạnh nói.
“Ngươi muốn giữ ta lại? E rằng ngươi không có thực lực đó chứ? Người của ca ca ta còn chưa có vào tay ngươi đâu”. Mã Hiểu Linh lạnh nhạt đáp.
“Nếu như thật sự dựa vào người của Mã gia, ta cũng sẽ không sống được tới bây giờ. Ngươi đã đích thân tới, còn đem người đưa tới cửa. Không trả lại một ít làm sao nói đâu”. Lạc Cảnh Thiên cười cợt nói.
Hắn vừa nói xong, đám người Dạ Vũ liền đem người xung quanh vây lại.
“Ngươi điên rồi phải không? Một đám thất giai liền muốn cản mấy chục tên bát giai như chúng ta?”. Mã Hiểu Linh kinh ngạc hỏi.
Chiến lực chênh lệch như vậy, Lạc Cảnh Thiên lại muốn động thủ? Đây không phải là điên rồi sao.
Lạc Cảnh Thiên không có đáp lời, hắn hai tay đưa lên, mắt thường có thể thấy được từ năm bộ thi thể kia chui ra năm đạo linh thể trong suốt, sau đó rơi vào một cái vòng tròn ma pháp xuất hiện trên không trung. Một giây sau, từ bốn phương tám hương, nhưng đạo linh thể trong suốt khác xuất hiện, vừa vặn 200 cái linh thể.
Chúng dung hợp lại với nhau tạo thành một cái linh thể gần như hóa thành thực thể.
Đám người ngây ra như phỗng, bởi vì không cảm nhận được nguy hiểm nên mấy người Mã Hiểu Linh cũng không có bất kỳ hành động nào. Họ khá là hiếu kỳ Lạc Cảnh Thiên đây là muốn làm gì.
Định dùng linh hồn người chết doạ họ? Đừng đùa. Linh hồn vốn không gây tổn thương được cho người sống, càng đừng nói tới Luân Hồi Giới nhưng là nhìn rất căng. Ngươi muốn lưu đám linh hồn này lại cũng là một mơ phiền phức.
Có điều, Mã Hiểu Linh lúc này lại thấy được Lạc Cảnh Thiên khoé miệng nhếch lên, nàng ẩn ẩn cảm thấy có một tia không ổn.
Xoạt!
Lạc Cảnh Thiên lúc này từ trong người ném ra một cái quả trứng đen. Chỉ lớn bằng nửa người, vỏ trứng đen tuyền một màu, vỏ ngoài còn hiện lên vài tia kim tuyến rất xinh đẹp.
Diệp Tiểu Du nhìn thấy thứ này, nàng nhịn không được lùi lại một bước.
“Hắc Ám Tu La? Hắn làm sao lại...”. Diệp Tiểu Du kinh hãi bưng kín miệng. Ánh mắt hiện lên đầy vẻ sợ hãi cùng khó tin
Hắc Ám Tu La cũng không phải là tên của quả trứng kỳ lạ này, mà là tên của một hắc ma pháp, chính là đem toàn bộ huyết mạch, xương cốt... của nhiều loại sinh vật để tạo ra một cái hắc ám sinh vật khủng bố.
Sinh vật này một khi sinh ra, như vậy nắm giữ vũ lực giá trị cực kỳ mạnh mẽ, gần như vô địch cùng cảnh giới. Khuyết điểm chính là không có lí trí, hoặc là nói chính là vì sát lục mà sinh.
Loại ma pháp này vốn đã biến mất trong dòng chảy thời gian, nay lại một lần nữa tái hiện nhân gian.
Sau khi kinh hãi qua đi, nàng nhìn Lạc Cảnh Thiên với ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt. Không phải là tình cảm nam nữ, mà là kinh ngạc cùng kính phục.
Loại ma pháp này khuyết điểm vô cùng rõ ràng, sinh vật tạo ra không cách nào bị khống chế, chỉ biết giết chóc. Cho nên dù là năm đó, có người tạo ra cũng chỉ là để cho tình huống đồng quy vu tận.
Vì vậy loại ma pháp này mới bị liệt vào hắc ma pháp.
Nhưng Lạc Cảnh Thiên lại hoàn mỹ đem khuyết điểm che lấp, chính là nhân lúc nó chưa sinh ra đem linh hồn mới nhét vào trong để chiếm đoạt lấy linh hồn sinh vật kia, từ đó tạo thành một cái sinh vật hắc ám mới có thể khống chế.
Dù cho có lẽ chiến lực sẽ giảm xuống, nhưng mà khả năng phát triển là cực cao.
Loại phương pháp này không phải là không ai nghĩ tới, chỉ có điều... mẹ nó, ai dám ăn gan hùm mật gấu đi động Luân Hồi Giới chiếm lấy linh hồn để tạo thứ này a. Chán sao sống?!
Mà hiện tại, Lạc Cảnh Thiên đem lí thuyết này biến thành hiện thực, nàng làm sao có thể không kích động. Đây chính là thời khắc chứng kiến lịch sử đó a.
Cái gì là lịch sử? Cưỡng chế linh hồn ở lại nhân gian, hành động khiêu khích Địa Ngục Quân Chủ như vậy, không phải là lịch sử thì là gì.
Chỉ mất vài giây, toàn thể linh hồn bị cưỡng ép dung hợp, sau đó chui vào trong quả trứng kia. Một giây sau, đám người đều giật nảy cả mình, đồng loạt lùi lại một bước. Bởi vì họ thấy được, quả trứng kia lại đang rung lắc dữ dội, từ bên trong phát ra âm thanh vô cùng khủng bố.
Ngay sau đó, mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Lạc Cảnh Thiên khoé miệng nhếch lên, 200 cái thi thể cao đẳng thú cửu giai nắm giữ mức độ năng lượng đáng sợ đến thế nào? Hoàn toàn có thể cung cấp đầy đủ năng lượng cho một cái cao đẳng thú tiến hoá lên cửu giai.
Dù cho biến thành trứng, tiêu hao không ít năng lượng thì cũng đủ cho sinh vật bên trong lên tới bát giai.
Chỉ một lát sau, quả trứng đột nhiên nổ tung. Một bóng đen xuất hiện, nhìn như một con chó nhỏ toàn thân đen tuyền, nhưng mà nhìn kỹ một chút, tựa như là một con... sói.
Không sai, ngoại hình xác thực rất giống một con sói thay vì giống như cao đẳng thú. Chỉ thấy nó ngửa đầu lên trời, miệng há to, vỏ trứng bay tung tóe xung quanh bị nó hút vào trong miệng.
Trong nháy mắt, thân thể nó đột nhiên xuất hiện biến hóa, thân thể dần lớn lên, trên thân màu lông càng biến càng đen. Kim tuyến xuyên suốt sống lưng cùng trên mặt hiện ra một loại khí thế vương giả.
Cấp bậc... vốn vừa sinh ra liền chỉ đạt nhất giai, nhưng chớp mắt một cái liền đạt tới bát giai đỉnh phong khiến toàn bộ đám người trợn mắt há mồm.
“Dạ Vũ, dẫn người ngăn Mã Hiểu Linh lại. Tiểu Hắc... giết!”. Lạc Cảnh Thiên lúc này khéo miệng nhếch lên, ánh mắt hiện lên sát khí cực kỳ nồng đậm
Mã Hiểu Linh còn chưa kịp làm gì liền bị đám người Dạ Vũ vây lại. Nàng muốn phản kháng, nhưng mà Diệp Tiểu Du cũng đã lao tới đem nàng áp chế lại.
“Ngươi tốt nhất đừng động”. Diệp Tiểu Du cười lạnh nói.
Mã Hiểu Linh không quan tâm tới lời nói của nàng, bởi vì lúc này nàng bị những gì đang xảy ra xung quanh chấn nhiếp.
Mấy chục người nàng mang theo, toàn bộ đều là bát giai, hiện tại đang bị cái con chó vừa mới sinh ra kia đồ sát.
Không sai, chính là đồ sát.
Tiểu Hắc giống như là u linh, tàn ảnh bay khắp nơi, mỗi trảo xuất ra là một cái thi thể ngã xuống. Mất vài chục giây, toàn bộ người nàng mang theo đều bị giết sạch, không còn lấy nổi một người.
“Ngươi... ngươi... ngươi...”.
Mã Hiểu Linh lúc này cả người đều chấn động vô cùng.
Tại sao có thể như vậy? Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì? Đây là thứ quỷ gì chứ?!
“Ngươi nhất định là vận dụng ma pháp cấm kỵ, nhất định là như vậy, nhất định là như vậy. Ta muốn tố cáo ngươi cho toàn bộ tam đại Linh Quốc, ta...”.
“Ngươi náo đủ chưa?”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được quát lên.
Mã Hiểu Linh sửng sốt, không hiểu nhìn lấy hắn.
“Ngươi đường đường là Mã gia đại tiểu thư, có thể đừng có lại ngu xuẩn như vậy được không? Mã Anh Kiệt hắn làm bao nhiêu chuyện để ngươi có thể có một chút ánh mắt, thêm một chút cẩn thận”.
“Nhưng nhìn một chút, ngươi hiện tại là bộ dáng gì? Muốn cáo ta thì tùy tiện, nhưng mà nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng ta lưu thủ. Nếu có lần sau, ngươi cũng sẽ chết”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc