Vừa dứt lời hai người lần nữa nhảy tới. Quách Chương không dám đối diện tấn công nữa mà linh hoạt di chuyển ra sau lưng tìm điểm mù tấn công. Đúng như Hứa Quân Mạc nói, phổi của hắn đã bị dập nát một bên, vài cây xương sườn cũng bị đánh gãy, bộ pháp duy chuyển của hắn lúc này đã không còn hoàn hảo như bình thường, cơn đau cũng ngày một tăng lên.
Bàn tử bên này bị hàn khí xâm nhập cho nên tốc độ liền chậm lại, hơi thở trên miệng cũng đã dần xuất hiện hơi trắng. Hắn cố gắng vận động thân thể né tránh kẻ địch tấn công nhưng với thân thể mập mạp như vậy, chỉ qua vài hơi thở sau lưng đã bị trúng mấy đòn.
Cảm thấy tình hình không ổn, Hứa Quân Mạc đạp mạnh côn xuống sàn đấu. Âm ba chấn động làm Quách Chương kinh hãi lui về phía sau.
“Phải dùng một đòn kết thúc.”
Suy nghĩ trong đầu nổi lên, tam khúc côn lần nữa hợp lại thành một cây côn dài hai thước. Hứa Quân Mạc nhảy lên không trung sau đó dồn hết nguyên lực về đầu côn.
Huyền giai cao cấp võ kỹ Huyền Quang Nhiễu Xạ.
Cây côn lập tức sáng lên, một quang cầu màu trắng sáng hiện ra. Đến khi to bằng đầu người, Hứa Quân Mạc dùng công đánh bay đến chỗ Quách Chương.
Nhìn quang cầu bay đến, đôi mắt của Quách Chương đầy vẻ ngưng trọng. Không dám khinh thường trường kiếm trong tay phát sáng lên một màu xanh ngọc.
La Hợp luôn miệng muốn thử sức nhưng lại không biết khả năng mình tới đâu, cũng may cho hắn là bị Trác Phàm đánh trọng thương, nếu như hôm nay xuất hiện e rằng chưa đầy năm chiêu đã mất mạng.
Ba tên đệ tử Thiên cơ phủ tiếp theo lên đài thực lực chỉ có thần chiếu cửu trọng cho nên chỉ trong một thời gian ngắn bị cùng một tên tinh anh đệ tử thần chiếu đỉnh phong lấy mạng.
Quản sự lần nữa la lớn: “Tiếp theo là màn luận bàn giao lưu của Tinh anh đệ tử cùng đệ tử các phủ. Ai muốn thử sức mình đều có thể tùy ý bước lên đấu đài chỉ định người để quyết đấu.”
Mọi người nghe thế trầm mặc. Nói đùa cái gì vậy, đi đấu với tinh anh đệ tử không phải là làm bao cát cho người ta hay sao?