Trần Hạo Nam khó khăn trở về chỗ ngồi, còn chưa điều tức được bao lâu đã bị một bàn tay hung hăng “hôn” vào má. Chỉ nghe “bép” một cái, khuôn mặt của hắn liền in năm dấu tay.
Một cú vừa rồi của Hoắc Vũ Cơ làm hắn tá hỏa tâm tinh, đang ngơ ngác không biết chuyện gì thì một cú khác lại bồi đến. Mấy tên đệ tử khác thấy tình hình không ổn vội vàng né sang một bên đề phòng vị “băng mỹ nhân” này giận cá chém thớt.
“Hoắc ma nữ, ngươi làm vậy là có ý gì. Ta cũng không chọc ghẹo gì ngươi a.”
“Chính ngươi bày ra cái trò để tinh anh để tử tùy ý khiêu chiến. Ta không đánh ngươi thì đánh ai?”
Xoa xoa hai gò má, Trần Hạo Nam lần nữa oan ức nói: “Ta chẳng qua là muốn huynh đệ luyện cái tay mà thôi. Ai ở đây mà không muốn ra tay một chút.”
Hoắc Vũ Cơ đưa mắt nhìn sang đám tinh anh đang nép ở ngoài xa. Mọi người thấy thế vội đứng thẳng người, nghiêm túc lắc đầu.
“Không phải lúc trước các ngươi đều đi than vãn với ta sao?”
Mọi người kinh hãi nhìn Hoắc Vũ Cơ lắc đầu liên hồi, trong lòng thầm mắng Trần Hạo Nam. “Đại ca ơi. Muốn chết thì chết một mình đừng lôi ta vào trong.”
Trần Hạo Nam nhìn thái độ mọi người không khỏi nhíu mày. Đây là có chuyện gì, không phải lúc trước bọn họ nói như vậy với hắn hay sao? Thế nhưng còn chưa suy nghĩ được gì đã nghe thấy tiếng bẻ ngón tay rốp rốp của Hoắc Vũ Cơ.
Nghiêng đầu trái phải một hồi, tiếng khớp xương vang lên như là khởi động gân cốt, nàng xách cổ Trần Hạo Nam như xách một con gà đi ra khỏi đấu đài trước sự mặc niệm của đám đệ tử tinh anh.
“Ta xin thề từ nay đụng ai chứ không đụng đến Trác Phàm!”
Liên tục ba chưởng đánh vào ngực, hai chưởng đánh vào lưng, Tần Hạo như ẩn như hiện liên tục đánh trúng Trác Phàm.
Đám đệ tử nhìn thấy cảnh này đều lắc đầu. Trác Phàm bây giờ mới đúng nghĩa là bao cát thật sự. Đám đệ tinh anh run rẩy nhìn Hoắc Vũ Cơ đôi mắt hiện lên hàn quang, một bên ghế ngồi đã bị nát bét. Ngay cả Trần Hạo Nam bên cạnh thấy vậy cũng một hồi rét run âm thầm cầu nguyện cho Tần Hạo.
Sử dụng nguyên lực hộ thể, Trác Phàm nhận ra chiêu thức này của đối phương thực tế tăng tốc độc cực nhanh nhưng đổi lại lực công kích giảm đi rất nhiều. Hắn trúng đòn liên tục như vậy nhưng không hề bị thương, nhưng dù thế cảm giác đau đớn là không tránh khỏi.
“Nếu như chiêu này mà kết hợp được với cách phong bế nguyên lực của Triệu Nguyên Chỉ thì e rằng ta thua sớm. Đáng tiếc hắn không biết làm như vậy.’
Trác Phàm hét lên một tiếng, nguyên lực tỏa ra xung quanh tìm kiếm đường đi nước bước của đối phương.
Sau khi đánh hai đòn nữa ở sau lưng đối phương, Tần Hạo cười lạnh vung chưởng đánh thẳng vào ngực Trác Phàm, một kích này uy lực lớn hơn trước rất nhiều.
Thế nhưng nụ cười còn chưa dứt thì cánh tay đã bị Trác Phàm giữ chặt. Cho dù hắn vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra.
“Ngươi… Ngươi không phải là tốc độ tu giả hay sao? Sao có thể có lực lượng lớn như vậy.”