“Đúng rồi, lần trước bảo ngươi đi ấp quả trứng kia đã xong rồi sao?”
“Ách.”
Trác Phàm cười xấu hổ một tiếng rồi lắc đầu nói: “Kỳ thực ta vẫn chưa rời khỏi tây châu. E rằng phải một thời gian nữa mới có thể đi đến đó.”
Một mặt không ngoài dự đoán, nàng gật đầu sau đó nói: “Lần này ngươi tìm được đứa nhóc này xem như không tệ. Việc kia cứ từ từ cũng không sao. Không vội.”
Nhưng rất nhanh Trác Phàm liền lấy lại tinh thần nói: “Tiểu Lân, con ở đây cùng cô cô chăm sóc mẹ một thời gian. Cha ra ngoài có chút việc, sau khi làm xong sẽ đến đoán con thế nào?” “A! Vâng?”
Thanh Lân kinh ngạc một chút nhưng lại nhìn bóng hình Bạch Vân Vân một chút lại gật đầu.
Thời gian bên Trác Phàm không gọi là lâu nhưng tên nhóc này đều nhận hắn là cha. Mà con thì phải vâng lời thì mới được khen ngợi, đây là những gì Trác Phàm dạy bảo.
Cho nên Thanh Lân cũng không hề cải lời mà làm theo. Dù sao bên cạnh một người mẹ tuyệt sắc cùng một cô cô xinh đẹp cũng không phải tệ lắm.
Minh Nguyệt Thanh bình thường người ra vào tấp nập nhưng hôm nay đặc biệt vắng vẻ.
Nguyên nhân chính là liên minh ba đại thế gia nhằm vào cho nên không ai dám ra vào thậm chí người bên trong thành đều khởi động đại trận bảo vệ không cho người bên ngoài xâm nhập.
Đối với Trác Phàm mà nói, ngũ cấp trận thức bây giờ với hắn chỉ là đồ bỏ. Một luồng năng lượng đánh ra lập tức đục một lỗ nhỏ bên trên kết giới.
Phá Không thần uy trải qua luyện tập đã được Trác Phàm cơ bản kiểm soát nên không hề một ai biết hắn lẻn vào bên trong.