“Ngươi nói Trác Phàm muốn dùng ba món đồ kia để ta thả người của Minh Nguyệt Lâu? E rằng hắn tìm sai người rồi. Việc này do liên minh ba nhà kia làm chúng ta không liên quan đến.”
Bên trong một căn phòng, Hoàng Thiên Bá chắp tay nói với người đang cúi xuống trước mặt. Người này không ai khác chính là Nhị trưởng lão của Đường Môn.
Ngồi ở một cái ghế bên cạnh, Gia Cát Tinh đặt xuống ly trà trên tay nói: “Theo như ta biết hẳn là việc ngươi làm nội gián đã bị phát hiện. Việc gì phải nghe lời hắn mà làm việc? Chi bằng bây giờ chạy trốn không còn hơn.”
Nhị trưởng lão cười khổ một tiếng nói: “Nào có đơn giản như vậy. Hắn đem ma vật bỏ vào trong người của ta. Chỉ cần ta vừa có ý định bỏ trốn thì lập tức khắp người đau đớn.”
“Ngươi không tìm cơ hội đánh lén hắn hay sao?”
“Tâm niệm vừa động là bị khắc chế ngay. Huống hồ ta còn không đánh lại hắn.”
Nhị trưởng lão nói ra lời này cũng cực kỳ khó hiểu. Trác Phàm đột nhiên xuất hiện tại nơi hắn bị giam giữ. Thoáng một cái hai người đã xuất hiện ở một nơi cách Đường Môn rất xa.
Trác Phàm nói làm xong việc này thì sẽ thả tự do cho hắn. Còn bảo trước khi làm cho hắn một cơ hội chỉ cần đánh thắng được Trác Phàm liền sẽ được tự do.
Người đi trước tuy bị phong tu vi nhưng khí phách mười phần hào sản. Tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn là một cái mỹ phụ.
Tổng cộng có bảy nữ nhân được một tên thị vệ dẫn đi ra khỏi khu vực trận pháp. Bởi vì bọn họ đều bị phong bế tu vi cho nên hiện tại không khác gì người thường, tên thị vệ vừa dắt đi vừa làm ra bộ mặt khinh thường.
Các lâu chủ ai ai đều không phải là tuyệt sắc, tên thị về vừa dắt đi trong đầu không ngừng hiện lên những ý nghĩ xấu xa. Cuối cùng hắn kiềm lại được quát to.
“Cái gì mà bát thế gia? Chó má. Còn không phải tùy ý lão tử chà đạp hay sao? Giờ các ngươi trói gà còn không chặt, nếu không phải Đường chủ có lệnh thả ra thì ta không ngại chơi đùa với các ngươi.”
Đám nữ nhân bị bỏ lại bên ngoài, tuy tu vi không có nhưng vẫn di chuyển tự nhiên như người thường.