Hắn thấy Triệu Nguyên Chỉ đang nằm gối đầu lên tay của mình. Đầu tóc nàng còn có phần rối loạn. Trác Phàm phát hiện trên y phục của nàng vẫn còn dính máu trong khi vết máu trên người mình đã được lau sạch sẽ.
“Hẳn là nàng đã chăm sóc ta suốt thời gian này.”
Nhẹ nhàng ngồi dậy, Trác Phàm không muốn kinh động Triệu Nguyên Chỉ đang ngủ. Hắn đem nàng bế lên trên giường, chỉnh lại một chút gối trên đầu để nàng nằm thoải mái.
Triệu Nguyên Chỉ lấy chăn trùm kín đầu, đây là lần đầu tiên nàng hôn một người con trai lại còn bị bắt quả tang sao có thể không xấu hổ cho được.
“E hèm. Ngài tìm ta có việc gì sao?”
Trác Phàm thì ho khan vài tiếng, trên má cũng có chút đỏ lên tiếng đổi đề tài.
“Cũng không có gì. Ta chỉ là đến xem xét tình hình của ngươi mà thôi. Ngươi biết không tên La Thống kia so với ngươi còn nặng hơn. E rằng sau khi lành lại cũng vì ngươi mà xuất hiện tâm ma a.”
Trác Phàm gật gù, hắn đương nhiên cũng đoán trước được điều này. Bị một đối thủ thua hơn một giai trên phương diện cứng chọi cứng đánh bại làm sao không khiến hắn sợ hãi xuất hiện bóng mờ cho được.
“À. Ta còn chuyện nói với ngươi, ba ngày nữa đệ tử Thiên cơ phủ sẽ khiêu chiến tinh anh đệ tử. Ta đem ngươi theo mở mang tầm mắt. Tuy La Thống là cũng là người có thiên phú nhưng so với người khác chỉ ở hàng tầm trung mà thôi.”
Dương Tiêu nhìn qua nàng cười nói: “Riêng ngươi thì không được. Tông chủ mấy ngày qua không thấy ngươi cho nên phải trở về Đại cơ phủ trước một chuyến. Sau đó có cho ngươi đi hay không thì phải để ngài ấy quyết định a.”
Triệu Nguyên Chỉ nghe thế dẫu môi, bộ dáng cực kỳ dáng yêu rồi lần nữa trùm chăn lại không nói gì. Ba người thấy thế lắc đầu cười.