“Dì Lưu, dì có gì muốn nói kvới con không?”
Nghe vậy, ánh mắt Dì Lưu lóe lên: “Cái này... Dì, con muốn nghe gì? Đường Lâm, có phải có ai đã nói gì đó với con khôcng, nên con mới...” Nếu anh vẫn còn sống thì tốt biết nhường nào.
“Rừ rừ!”
Chuông điện thoại reo lên thật không đúng lúc, phá vỡ bầu tâm trạng mơ màng của Đường Lâm. Cô lần theo mùi hương, cong người về một hướng quen thuộc, và thở dài trong lúc nửa mê nửa tỉnh.
Giấc mơ đêm nay thật đẹp, toàn là hình bóng của Thiết Lang.
Anh chỉ mới ra đi được vài ngày, không có gì ngạc nhiên khi Đường Lâm mơ thấy anh. Mặc dù tình cảm của cô và Lãnh Mục Dương không quá sâu đậm, nhưng bọn đều là người thẳng tính, hơn nữa cũng đều là con của ông Đường. Cho nên lúc trước khi Lãnh Mục Dương được đưa về nhà họ Đường, cô cũng không phản đối.
Nhưng cô không dám nghĩ rốt cuộc ý của Yến Thất có giống như những gì mà cô đang nghĩ hay không.
… Cô nhìn vào dãy số lạ trên điện thoại, vừa định bắt máy thì bên kia đã cúp máy.
Là ai?!
Khi Đường Lâm còn đang nghĩ có nên gọi lại không thì chuông cửa khách sạn vang lên: “Đường Lâm, em dậy chưa?” Vì vậy sáng sớm thức dậy, Đường Lâm đã quấn lấy chăn bông và nằm ngơ ngác trên giường.
Đã ba ngày trôi qua, giờ anh mới về thăm cô.
Hình ảnh anh trong mơ rất chân thật, nhưng sáng nay thức dậy, Đường Lâm lại càng cảm thấy trống trải và cô đơn. Sau khi suy nghĩ một lúc, Đường Lâm vẫn quyết lấy điện thoại di động ra và gọi điện cho Lục Lăng Nghiệp bất kể đã là hai giờ đêm.
Tên này rõ ràng lúc sáng còn hứa sẽ giúp cô thu xếp mọi việc. Nhưng cô đâu ngờ rằng anh ấy lại kéo cả bố cô đến. Hơn nữa còn có cả Lãnh Mục Dương và dì Lưu nữa chứ.
Thật gượng gạo làm sao. “Ồ, ha ha, vậy là được rồi! Vậy em ăn xong thì dọn dẹp một chút đi. Buổi chiều khi xuất phát, chị sẽ lại đây gọi em!”
Yến Thất đứng dậy tỏ vẻ phải đi ra ngoài. Đường Lâm nhìn theo bóng dáng của cô ấy. Lúc cô ấy vừa đi đến cửa, cô lại hỏi: “Tiểu Thất…”
“Hả? Sao thế?” Cúp máy rồi!
Lục Lăng Nghiệp chỉ nói một câu với Đường Lâm rồi vội vàng cúp máy.
Đường Lâm nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng thấp thỏm như lửa đốt. “Reng reng reng…”
“Nói!”
Lục Lăng Nghiệp nhanh chóng bắt máy, nhưng giọng anh rõ ràng đã trầm đi rất nhiều, nghe khá êm dịu. “Con thì sao? Không nỡ à?”
Đường Lâm lắc đầu: “Không phải không nỡ, chỉ là không biết rốt cuộc thì bố nghĩ sao.”
“Ý bố vẫn vậy, con muốn làm thế nào thì bố đều ủng hộ con!” Đường Lâm cũng không để ý lời Yến Thất nói. Cô mỉm cười nói cảm ơn, sau đó ăn vài miếng cơm trưa mà không cảm nhận được mùi vị gì.
“Lý Hãn đâu?”
“Buổi chiều sẽ có người ở phân cục phái xe đến áp giải anh ta về thủ đô!” Cô tiện tay ném điện thoại lên sô pha, thở dài khó chịu rồi đứng bất động bên cửa sổ.
Ngày mai có thể sẽ lại là một cuộc chiến “đẫm máu” khác.
Theo kế hoạch, ngày mai bọn họ sẽ trở về thủ đô, bố cô và dì Lưu cũng sẽ đi theo. Không biết điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai...
...
Đêm dài, Đường Lâm mê man chìm vào giấc ngủ, nhưng cô luôn cảm thấy có một bầu không khí quen thuộc đang vây quanh mình. Giọng nói này là của Yến Thất!
Đường Lâm đáp lại một câu rồi vội vàng mặc lại áo ngủ. Lúc cô đi tới cửa, vừa mở cửa thì đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
“Thế nào, ngủ ngon không?” Đường Lâm giật mình, không biết những lời đó của Yến Thất là cố ý hay là vô ý.
Dù sao cô vẫn cảm thấy Yến Thất nói như vậy là cố ý nói cho cô nghe. Hình như là muốn nhắc nhở cô không cần để ý Lãnh Mục Dương.
Là vậy sao? “Lục lão đại, anh thấy làm thế mà được à? Xa xôi thế này, anh bảo bố tôi đến là có ý gì?”
“Ngày mai cô sẽ biết, vậy nhé!”
“Tút tút!” Lý Hãn được đưa đến đồn cảnh sát ở thành phố G. Theo kế hoạch, anh ta sẽ được giải đến Cục An ninh Quốc gia ở thủ đô vào ngày hôm sau. Đường Lâm, bố cô và dì Lưu sẽ ở lại khách sạn Hàn Cung. Và không chỉ có họ, mà cả Lãnh Mục Dương và đám Cố Hân Minh cũng ở lại đó.
Bận rộn cả một ngày, sau khi Đường Lâm trở về phòng, liếc nhìn đồng hồ thì đã là hai giờ đêm.
Bố cô tuổi tác cũng đã cao, Đường Lâm cảm thấy rất khó chịu khi phải để ông đi theo cô chịu vất vả như thế này. Đường Lâm giật mình, cô cầm điện thoại lên xem, lúc này đã là mười một giờ rưỡi.
“Đã trễ vậy rồi sao... Bố em và những người khác đâu?”
Yến Thất kéo Đường Lâm ngồi xuống sô pha, đưa đũa cho cô, nói: “Không sao, bố em đã có người chăm sóc rồi. Em lo ăn cho no trước đi, nếu để em chịu đói thì chắc có người sẽ... Khụ khụ, thì chắc bố em sẽ đau lòng lắm!” “Em… Lãnh Mục Dương đâu? Anh ấy thế nào?”
“Anh ấy? Rất khỏe, ăn được, uống được, ngủ cũng rất ngon. Em không cần lo lắng cho anh ấy. Anh ấy lớn như vậy rồi vẫn có thể phân biệt được tốt xấu.”
Nói xong, Yến Thất liền mỉm cười gật đầu với Đường Lâm, sau đó thì rời đi. “Ồ, vậy sao!”
“Sao thế? Em không định trở về sao? Buổi sáng chị nghe ý định của ông ấy, hình như là mong muốn tất cả chúng ta cùng nhau trở về đó!”
Đường Lâm gật đầu: “Ừ, không đâu, em cũng nghĩ thế.” Nhìn thấy thái độ đó của dì Lưu, trong lòng Đường Lâm bỗng thoáng lên chút thất vọng.
Thật ra cô cũng khôang rõ giữa dì Lưu và Lý Hãn có mối quan hệ gì.
Chỉ là theo cô thấy, mọi chuyện đã đi đến bước đường này rồi nhưng bà ta vẫn không có ý định giải thích điều gì. Đường Lâm chỉ mỉm cười và không nói gì. Buổi chiều cùng ngày, một nhóm người, mười chiếc xe từ từ xuất phát từ thành phố G về thủ đô.
Trên xe, tất nhiên là Đường Lâm sẽ ngồi chung xe với ông Đường, nhưng không ngờ dì Lưu và Lãnh Mục Dương lại ngồi phía sau họ.
Xe chạy ra đường cao tốc, Đường Lâm nhìn ông Đường: “Bố, bố nghĩ sao về chuyện này?” Nghe được lời ông Đường nói, chóp mũi Đường Lâm chua xót.
“Con gái, đừng quan tâm nhiều như vậy. Có đôi khi, cho dù là ai, đã làm sai thì đều phải trả giá!”