Ông từng là thành viên chính trị, vì vậy bà ta biết bản điều tra chính trị tiền hôn 1nhân này có ý nghĩa gì.
Lúc này bà ta đờ đẫn nhìn ông Đường. Khoảnh khắc đó, bà ta cảm thấy cả thế giới của mình đã sụp đổ.
2
Mọi chuyện không nên thành ra như vậy. Cô nhìn bóng dáng phản chiếu của khuôn mặt mình trên cửa sổ, hốc hác như vậy, mờ mịt đến thế.
Tuy rằng tất cả sự thật đều đã sáng tỏ, nhưng trong lòng lại đầy cảm xúc lẫn lộn.
Vui vẻ không? Nhìn thấy tập tài liệu trong tay Đường Lâm, Yên Thất hiểu rõ gật đầu.
Ba người họ đi rồi, những người còn lại trong phòng lại ngồi đó với tâm trạng buồn bã, không ai muốn nói chuyện.
Đường Lâm đứng ở cửa phòng khách, nhìn chiếc xe rời đi, từ từ cụp mắt xuống. “Tại sao phải như vậy... Tại sao…”
Lúc này, Lãnh Mục Dương đứng tại chỗ nhìn cảnh này xảy ra, nhưng anh ấy không nói gì và cũng không làm gì.
Anh ấy biết những gì mà anh nói lúc này đều là dư thừa. Lúc chuẩn bị rời khỏi phòng khách, thân hình Tiêu Yến Thanh run lên. Bà ta quay đầu nhìn ông Đường với hai mắt mờ mịt đẫm lệ. Lúc này, khuôn mặt dịu dàng thường ngày như được rửa bằng nước mắt.
“Ông à, tôi...”
Ông Đường quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ông khoát tay, nhẹ giọng nói: “Đi đi...” Những gì mà ông nói vừa rồi đủ để chứng minh ông không có ý định giao Tiêu Yến Thanh cho pháp luật xử lý. Có lẽ điều này chính là chút lòng tốt cuối cùng mà ông dành cho bà ta.
Lãnh Mục Dương không phải là người không phân biệt được đúng sai. Chỉ dựa vào việc Tiêu Yến Thanh bắt tay với Lý Hãn gây ra những việc này, nếu thật sự giao cho pháp luật xử lý thì anh ấy tin chắc, đời này bà ta sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài nữa.
Lãnh Mục Dương đỡ Tiêu Yến Thanh bước từng bước ra ngoài trước mặt mọi người, chỉ thấy bước chân vô vọng của bà ta, gần như ngất đi vì khóc. Tất cả đều đã kết thúc.
Không có sự điên cuồng mà cô tưởng tượng, cũng không có cảm giác chấn động lòng người, chỉ có những giọt nước mắt rơi dữ dội trong đau đớn của Tiêu Yến Thanh. Tất cả đều đã kết thúc.
Đường Lâm nhếch miệng, trong đôi mắt rủ xuống đã sớm chứa đầy nước mắt. Anh ấy biết đời này, mẹ của anh ấy sẽ không còn liên quan gì đến nhà này nữa.
“Tiểu Thất, đưa cái này cho bà ấy!”
Yến Thất còn chưa đi ra ngoài, Đường Lâm liền đứng dậy tiện tay đưa tập tài liệu trên bàn cho Yến Thất. Dì Lưu hét lên và chạy tới, cố gắng ngăn cản nhưng lúc này c2hỉ còn lại những mảnh giấy vụn nát bị ông vứt trên bàn cà phê.
Bà ta cầm mảnh giấy trên tay, không kìm được mà bật khóc.
Sự đau khổ của dì Lưu đến từ sự giày vò trong lòng, và cũng đến từ sự ràng buộc mà tự bà ta tự đặt ra cho mình.
Đường Lâm đứng dậy, yếu ớt đi về phía cầu thang.
Cô không thấy vẻ mặt của những người khác, càng không chú ý đến một bóng người đã dừng chân rất lâu ở nơi nào đó bên ngoài cửa sổ. Nhưng mà không có Thiết Lang, cuộc đời của cô đã không còn trọn vẹn nữa.
Dường như cô chưa bao giờ nghiêm túc nói với anh rằng cô yêu anh.
Đúng vậy, chưa bao giờ nói điều đó. Đường Lâm im lặng đứng trong phòng.
Cô không biết dưới tầng đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tâm trạng hiện giờ của bố mình như thế nào.
Trong cuộc đời của mỗi người, có phải bao giờ cũng phải nếm đủ mọi cảm giác xót xa mới xem như là trọn vẹn hay không? Lòng thù hận của bà ta đã khiến bà ta mất đi sự tỉnh táo và cân bằng trong những năm qua.
Vậy nên bà ta mới lại mắc thêm sai lầm lần nữa, cuối cùng lại chuyển sự chú ý sang Đường Lâm.
Lúc trước, bà ta hoàn toàn không nên ra tay với Đường Lâm, lại càng không nên dùng tính mạng của Thiết Lang để trả thù Đường Lâm. …
Trong phòng, Đường Lâm một mình ngồi bên cửa sổ. Sắc trời đã hoàn toàn âm u, trên bầu trời là một khoảng không mịt mù, giống như sắp có tuyết rơi.
Tình hình thời tiết thích hợp như vậy, khóe miệng Đường Lâm thoáng hiện một nụ cười gượng. Thái độ và cách cư xử như vậy đủ để chứng minh ông đã hoàn toàn tha thứ cho Tiêu Yến Thanh rồi.
Thấy vậy, Tiêu Yến Thanh hít một hơi lạnh, nhắm mắt nhưng lại không ngăn được nước mắt.
Lãnh Mục Dương ôm lấy bả vai của bà ta. Cho dù bà ta có không bằng lòng, anh ấy vẫn ép buộc đưa bà ta rời khỏi biệt thự nhà họ Đường. Ông Đường bình tĩnh và xa cách nhìn dì Lưu, giọng nói đanh thép. Ông cầm túi tài liệu trong tay để ở trước mặt Tiêu Yến Thanh.
Dì Lưu như không hề nghe thấy, vẫn cầm tờ giấy điều tra chính trị tiền hôn nhân đã bị xé nát kia, nước mắt chảy dài không ngừng.
Mặc kệ người khác thấy thế nào, nghĩ thế nào, lúc này bà ta chỉ biết phần đời còn lại của mình đã thật sự bị hủy trong tay mình rồi. Bà ta đã đi theo ông ấy hơn mười năm, nhưng ông ấy lại chưa bao giờ nói rằng sẽ cho b7à ta một thân phận.
Dì Lưu nhìn ông Đường, vừa định nói gì đó thì ông lại quay sang nhìn chằm vào bà ta, sau đó xé nát bản điều 7tra chính trị tiền hôn nhân trước mặt mọi người.
“Đừng mà…” Sai một ly, đi một dặm.
Dì Lưu hối hận rồi. Lúc bà ta thấy tờ giấy điều tra chính trị tiền hôn nhân kia đã rất hối hận.
Nhưng bà ta cũng thấy rõ ánh mắt dần dần lạnh lùng của ông Đường, cùng với sự thất vọng vô cùng của ông. Cô không biết liệu cái này có được xem như là một lời giải thích cho Thiết Lang hay không.
Nhưng mà có lời giải thích hay không thì nó có thật sự quan trọng không?
Anh đã đi rồi, giải thích thì có tác dụng gì nữa?! Yến Thất vẫn đứng bên cạnh Lãnh Mục Dương. Cô ấy liếc mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh ấy, từ từ đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh ấy.
Tất cả những gì cô ấy có thể làm chỉ là âm thầm ủng hộ anh ấy như vậy.
“Bỏ đi. Mặc kệ bà hận như thế nào, tôi vẫn nhớ rõ những gì mà bà đã làm cho cái nhà này trong những năm qua. Bà đem những thứ này đi đi. Từ nay về sau, nhà này sẽ không chứa chấp bà nữa!” “Mẹ, đi thôi!”
Nói cho cùng thì người phụ nữ này cũng là mẹ của Lãnh Mục Dương. Cho dù họ mới quen biết bao lâu đi nữa thì mối quan hệ huyết thống này cũng không thể phủ nhận được.
Anh ấy mím môi đi đến trước mặt Tiêu Yến Thanh, đỡ bà ta đứng dậy khỏi bàn trà. Lúc nhìn về phía ông Đường, anh ấy thầm gật đầu với ông. Một giọt nước mắt từ từ chảy xuống từ khóe mắt cô.
Khóc, đau đớn, trái tim nguội lạnh.
“Két” một tiếng, cánh cửa phòng ở phía sau bị đẩy ra.
Đường Lâm dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt, ngước mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ. Lúc thấy Lãnh Mục Dương xuất hiện, cô chớp mắt nhưng không nói gì.
Bởi vì không biết nên nói cái gì.