Thiên Đường Có Em

Chương 1123: Tớ chỉ lo lắng cho cậu!



Tiếng kêu của Ôn Tiểu Nhị đương nhiên sẽ không khiến Thiết Lang có bất kỳ phản ứng nào.

Anh chỉ lạnh lùng quay lại nhìn anh ta, ánh mắt kia k1iêu ngạo như lửa, chỉ cần một ánh mắt đã khiến Ôn Tiểu Nhị im bặt.

Được rồi anh ta gần như đã quên người đàn ông ngây thơ này vừa ôm người p2hụ nữ xoay vòng chỉ vì giấy đăng ký kết hôn chính là chiến thần máu lạnh nổi danh có thể kề vai sát cánh với Lục Lăng Nghiệp. Chỉ riêng việc vui mừng vì anh vẫn còn sống cũng đã đủ chiếm hết tâm tư của cô, vì thế cô làm gì còn thời gian để suy nghĩ đến vấn đề gia cảnh của anh.

Mặt khác, sau khi biết được suy nghĩ thật sự của mình, bản thân Đường Lâm cũng biết rằng cho dù sau này có gặp phải khó khăn hay nguy hiểm gì, cô cũng sẽ không bao giờ rời xa Thiết Lang nữa.

Cho dù điều đó đe dọa đến mạng sống của cô, cô cũng sẽ không dễ dàng buông tay anh.
Trong phòng nghỉ bên cạnh phòng VIP, Tiểu Ngũ vừa vào phòng, đã xoay người ôm lấy Đường Lâm.

Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, khi chỉ có hai người bọn họ, Tiểu Ngũ mới cảm động nói: “Tiểu Lâm Tử, tớ thật sự rất vui!”

“Ừ, tớ cũng vậy!”
Thấy Tiểu Ngũ không đánh đã khai, Đường Lâm híp mắt: “Xem ra cậu biết tớ định hỏi cái gì?”

“Không phải đâu! Ban đầu tớ cũng không muốn lừa gạt cậu. Nhưng Tiểu Lâm Tử, cậu hãy tự mình suy nghĩ đi. Trong trường hợp đó, nếu như tớ không lừa gạt cậu, có lẽ bây giờ cậu còn chưa nhớ hết mọi chuyện đâu. Vậy nên...”

“Vậy nên, cậu liền lừa gặt tớ, khiến tớ nghĩ rằng Thiết Lang đã chết, cậu vẫn nói là vì tốt cho tớ?”
Cuối cùng Đường Lâm đã có thể thẳn thắng bày tỏ cảm xúc của mình, mà mang đến cho cô những điều này đều đến từ Thiết Lang.

Tiểu Ngũ buông Đường Lâm ra, kéo cô ngồi trên sô pha trong phòng khách, cô ấy cứ nắm chặt tay cô không chịu buông, nhưng chưa cảm động quá lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Lâm đã cứng lại: “Chúng ta đợi lát nữa rồi vui vẻ nhé, tớ có chuyện chưa hỏi cậu!”

“Hả, vui vẻ thì cứ vui vẻ, sao phải đợi lát nữa mới vui vẻ. Cậu... muốn hỏi tớ cái gì? Thật ra thì... ha ha, tớ cũng không cố ý.”
Nghe vậy, vẻ mặt Đường Lâm ngẩn ra: “Chuyện gì vậy?”

Tiểu Ngũ đắn đo vài giây, rồi nhìn Đường Lâm không chớp mắt, sau đó mới ngập ngừng nói: “Tiểu Lâm Tử à, bây giờ hai người ở bên nhau, tớ thật sự vui vẻ hơn bất cứ ai. Nhưng... Tớ muốn hỏi cậu, cậu đã hiểu hết về anh ấy chưa?”

“Điều này... có ý gì?”
Nửa giờ sau, đ7oàn người đến KTV.

Bất kể thân phận của bọn họ là gì, khi bước vào KTV, bọn họ đều cởi bỏ 'áo khoác' ngụy trang thường ngày và rất vui vẻ đố7i với chuyện của Đường Lâm và Thiết Lang, vậy nên nam nữ đều rất buông thả, ca hát và uống rượu.

Lúc đó, Đường Lâm vẫn luôn ngồi với Tiểu Ng2ũ.
Đường Lâm vẫn chưa bị hạnh phúc làm mờ mắt, cô biết Tiểu Ngũ chắc chắc phải có lý do khi hỏi như vậy.

Chỉ là cô cho rằng mình đã hiểu rất rõ về Thiết Lang, chẳng lẽ cô còn không biết chuyện gì trong này sao?

Tiểu Ngũ khịt mũi: “Ý tớ là, cậu hiểu anh ấy, nhưng cậu có hiểu dòng họ sau lưng anh ấy không? Không phải cậu không biết, kết hôn không chỉ là chuyện của hai người, mà hơn nữa còn là chuyện của hai gia đình!”
Cơn tức giận giả vờ của Đường Lâm dường như khiến Tiểu Ngũ bối rối.

Cô ấy cau mày nhìn Đường Lâm, ấp úng hồi lâu: “Trời ơi, nhìn cậu xem, đây không phải là tớ... Mà thôi, cứ coi như tớ thật sự có lỗi với cậu đi.”

Tiểu Ngũ vừa nói vừa cúi đầu, nhưng thật ra cô ấy biết Đường Lâm sẽ không thật sự trách mình.
“Vấn đề không phải là có nghiêm trọng hay không. Tớ chỉ lo sau này hai người ở bên nhau, lỡ như lại gặp phải vấn đề đến từ gia đình anh ấy, vậy không phải hỏng bét sao?”

Quả thật Đường Lâm chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Dù gì thì sau khi biết Thiết Lang vẫn chưa chết, Đường Lâm dường như dồn hết mọi tâm tư tình cảm cho anh.
Bởi vì sự sinh ly tử biệt thật sự quá đau đớn.

Đường Lâm chìm vào trầm tư, còn Tiểu Ngũ thì biết rằng lúc này không thích hợp để nói đến chuyện đó cho lắm.

Nhưng cùng vì lo lắng, nên cô không muốn Đường Lâm cảm thấy bất lực khi đối diện với chuyện đó, ít nhất cô cũng phải chuẩn bị tâm lý trước.
Tuy nhiên, làm dáng một chút luôn cần thiết.

“Hừ, cậu thôi đi!”

Đường Lâm khịt mũi, Tiếu Ngũ lập tức ngẩng đầu cười nói: “Nói như vậy, cô Đường đã tha thứ cho tớ rồi? Nhìn đi, tớ cũng biết cô Đường là người tốt nhất. Cậu đừng tức giận, dù sao kết quả vẫn tốt, nên mọi thứ ban đầu đều không vô ích. Nhưng bây giờ ngược lại tớ có một chuyện khác muốn nói với cậu một chút!”
“Tiểu Ngũ, bỗng nhiên cậu nói với tớ chuyện này, có phải cậu biết gì đó không? Hay là... cậu đang cố giấu giếm không chịu nói với tớ?”

Sau khi đã nếm trải những bài học trước đó, Đường Lâm buộc phải nghĩ ngợi, cô nhìn Tiểu Ngũ hỏi với vẻ thăm dò.

“Không, không có, làm sao tớ có thể biết được những chuyện đó chứ, chỉ là tớ lo lắng cho cậu. Đúng vậy, lo lắng cho cậu!”

Tiểu Ngũ không biết nói dối. Trước nay luôn là như vậy.

Đường Lâm nhanh chóng nhận ra giọng điệu ấp úng của Tiểu Ngũ. Cô thở dài, nghiêm nghị nhìn Tiểu Ngũ: “Cậu đấy, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ biết nói dối, bản thân cậu không biết sao?”

“Gì cơ?”

Tiểu Ngũ giật mình, trông cô có chút chột dạ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.