Vừa bước ra khỏi cửa, hai người đã thấy L1ãnh Mục Dương vừa đi xuống từ trên tầng.
Thấy Đường Lâm đi xuống, ánh mắt Lãnh Mục Dương sượng lại, đi thẳng tới2 trước mặt cô: “Em muốn đi lên sao? Hai người bọn họ đang ở trong phòng sách!” Sau khi Đường Lâm lên tầng, Lãnh Mục Dương và Thiết Lang nhìn nhau, bất lực ngồi trong phòng khách.
Giúp việc bưng đĩa hoa quả đến, trong bầu không khí yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của bọn họ.
“Đường Lâm định làm gì vậy?” Từ xưa đến nay, công sinh không bằng công nuôi, đây vốn là sự thật.
Vả lại từ nhỏ anh ấy chưa từng cảm nhận được sự vĩ đại của tình mẹ, hôm nay lại đến gần thì làm sao xúc động được?
Lãnh Mục Dương luôn giữ thái độ bình tĩnh với chuyện của Tiêu Yến Thanh, thật không phụ lòng cái họ của anh. Thật ra sâu trong lòng7 Đường Lâm cũng muốn đi lên xem một chút.
Không phải vì cô không nỡ xa Tiêu Yến Thanh, mà là trong vô thức, cô k2hông muốn bà ta ở một mình với ông.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cô cũng sẽ lo lắng Tiêu Yến Thanh 0hiện giờ không nhận được cái gì, lỡ như làm hại ông. Thiết Lang chậm rãi lấy hộp thuốc ra, sau khi ném cho Lãnh Mục Dương một điếu thì nhướng mày: “Còn anh? Anh nghĩ thế nào?”
Lãnh Mục Dương nhìn Thiết Lang một cái, một lúc sau mới nhún vai bất cần: “Tôi không có ý kiến, mọi chuyện đều theo suy nghĩ của Đường Lâm!”
“Tuyệt tình như vậy à?” Đường Lâm suy nghĩ một chút, sau 7đó vô thức liếc nhìn Thiết Lang bên cạnh.
“Đi đi, anh chờ em ở đây!”
“Ừ!” Lãnh Mục Dương là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, ngay cả khi đối phương là một người tội ác tày trời, nhưng trên danh nghĩa vẫn là mẹ của anh ấy.
Mặc dù anh ấy cũng không thân thiết với bà ta lắm.
Dẫu sao anh ấy cũng đã gần ba mươi tuổi, mẹ ruột đột nhiên xuất hiện, cho dù năm xưa rốt cuộc có chuyện gì khó nói, anh ấy cũng không thể thật sự ỷ vào bà ta hệt như một đứa trẻ được. ***
Trên tầng, khi đến gần phòng sách, bước chân của Đường Lâm liền trở nên chậm hơn rõ rệt.
Cho dù mọi chuyện đã kết thúc nhưng cô vẫn có phần khó khăn khi gặp lại Tiêu Yến Thanh.
Cô hít một hơi thật sâu rồi tựa vào bức tường ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, cố gắng hết sức để trông bình tĩnh hơn.