Thiên Đường Có Em

Chương 1138: Muôn vàn khó khăn!



Sau khi rời khỏi vườn hoa, trên đường đi, khuôn mặt anh tuấn của Thiết Lang nghiêm nghị, anh không nói một lời.

Mặc dù đang ngồ1i bên cạnh anh nhưng lúc này Đường Lâm lại cảm thấy mình cách anh rất xa.

Không biết anh đang nghĩ gì nhưng dáng vẻ tâm sự nặn2g nề của anh, khiến cô rất đau lòng. “Em thấy, ai có thể ép được anh? Ngoài bản thân anh!”

Thiết Lang như cười khổ, lời này nói xong, Đường Lâm liền không vui: “Không lẽ em không đủ khả năng ép buộc anh à?”

“Ha, em có, việc gì mà mọi người không làm được, em đều làm được!”
Ông nói những cổ phần ẩn đó đều là mẹ để lại cho anh, nếu thật sự như vậy, anh chắc chắn phải lấy lại hết số cổ phần đó.

Nhưng mà, với một người xảo quyệt như Hoàng Phủ Liên Thành, anh hiểu rất rõ, nếu muốn lấy lại số cổ phần đó sẽ không hề dễ dàng.

Nếu không thì ông đã đưa cho anh từ lâu rồi, cũng chẳng đợi đến mười mấy năm sau, mỗi lần anh về đều sẽ nhấn mạnh nhắc lại chuyện xưa.
Khẽ đặt tay vào lòng bàn tay Thiết Lang, Đường Lâm cũng không biết làm sao để an ủi anh l7úc này, điều có thể làm cũng chỉ là lặng lẽ bên cạnh anh như thế này.

Lòng bàn tay của Thiết Lang vẫn ấm áp, bàn tay nhỏ bé mề7m mại của Đường Lâm chạm vào khiến anh hơi hoàn hồn, khi liếc thấy khuôn mặt tươi cười của Đường Lâm, khóe môi anh cũng cong lên.
2
Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc đó bọn họ đứng ở bên ngoài đình nghỉ mát, vì khoảng cách xa nên họ không0 nghe được gì cả.

Nhưng với lối quan sát kĩ càng, bọn họ nhận ra biểu hiện của Thiết Lang khác với trước đây rất nhiều.
Họ âm thầm nhìn nhau, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.

Khi tài xế lái xe đưa họ về biệt thự của riêng Thiết Lang, xung quanh yên lặng như chốn bồng lai tiên cảnh nào vậy.

Quanh những ngôi nhà ở khắp nơi trên đảo này lúc nào cũng đông đúc đủ thể loại người, chỉ có duy nhất căn biệt thự đang ở trước mặt họ lúc này, xung quang trống không, không có bất cứ ai.
Thiết Lang trả lời một câu, như thể chuyện này rất bình thường.

Vào nhà, Đường Lâm lúc này mới có thể thoải mái thở dài một hơi.

Phải biết rằng từ lúc xuống máy bay, cô đã có cảm giác áp lực không thể kiểm soát.
Đường Lâm nhìn anh, đột nhiên thở dài, chầm chậm dựa vào bờ vai anh: “Có phải anh rất ghét nơi này không?”

“Vậy ư?”

Rõ ràng là Đường Lâm đang hỏi, nhưng cuối cùng Thiết Lang lại hỏi ngược lại.
Thậm chí thỉnh thoảng thấy người đi qua nơi này, đều thấp thỏm lo sợ nhanh chóng cúi thấp đầu rời đi.

Bốn người Thiết Lang, Đường Lâm, Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt đi vào siêu thị, còn tài xế lại dừng bước chân ngay cửa biệt thự, thấy Thiết Lang không thèm quay đầu, anh ở phía sau hét: “Thất gia, một lát nữa hành lí sẽ được mang tới!”

“Ừ!”
Đường Lâm dựa vào vai Thiết Lang, ánh mắt anh nhìn thẳng, nhưng vẻ mặt lại như đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Cô cũng không muốn ngắt suy nghĩ của anh, nhưng dáng vẻ Thiết Lang như này, khiến cô thật sự rất lo lắng.

Bọn họ đã từng đi qua bao nhiêu là khó khan, không dễ gì cuối cùng mới đến được với nhau, cô không thể để Thiết Lang phải một mình gánh vác chuyện gì cả.
Vừa nghe, Đường Lâm liền ngồi thẳng dậy: “Đúng! Hơn nữa còn cực kì rõ ràng, không thể nói rõ là vì gì, rõ ràng đây là nhà của anh, nhưng em lại thấy anh và nơi này hoàn toàn không hợp!”

Nghe xong, Thiết Lang không nói gì, nhưng biểu cảm của anh tràn ngập sự châm biếm.

Thấy vậy, Đường Lâm trực tiếp quay người nhìn anh, nâng khuôn mặt đẹp trai của anh: “Nè, anh đừng tỏ thái độ như vậy, nếu không muốn về thì sau này chúng ta không về nữa là được, sao phải ép buộc bản thân như vậy!”
Cả hai người họ đều biết, đây chỉ là câu nói chữa cháy mà thôi.

Đường Lâm cũng không nỡ lòng để Thiết Lang phải gánh vác những việc phiền muộn mà anh vốn không phải lo này, vậy nên liền trực tiếp kéo anh lên trên tầng.

“Vừa hay, em cũng mệt rồi, chúng ta ngủ một lát nhé!”
Màu sắc chủ đạo là đen, nhìn tổng thể cực kì đơn giản, giống như cảm giác mọi người về anh.

“Sao thế, mệt rồi?”

Về đến biệt thự nơi người ngoài không thể vào này, Thiết Lang mới thu lại chút tức giận.
Thiết Lang nhéo mặt Đường Lâm, ánh mắt xuất hiện đôi sự cưng chiều.

Có lẽ lần này vì có Đường Lâm ở đây, vậy nên thật ra anh không có ác cảm sâu sắc như những lần về trước.

Nhưng những lời Hoàng Phủ Liên Thành nói hôm nay ít nhiều đã ảnh hưởng đến anh.
“Nè, đừng nghĩ nữa, thuyền đến bến sẽ đi theo dòng chảy. Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết của nó.”

Đường Lâm tiếp tục nâng khuôn mặt Thiết Lang, cô đang dùng cách của mình để bầu bạn với anh, cũng dùng cách của mình để quan tâm anh.

Ánh mắt Thiết Lang chợt lóe, khi anh nhìn vào khuôn mặt của Đường Lâm, anh nhướng mày thở dài: “Xin lỗi, có lẽ thật sự hơi mệt!”
Lão đại cao ngạo và sắt đá của họ đang buồn rầu vì chuyện của gia đình, họ cũng không biết nên nói gì.

“Cậu nói xem, lão đại của chúng ta ở đây rốt cuộc là loại tồn tại nào?”

Âu Kiệt nhìn bóng dáng Thiết Lang và Đường Lâm lên tầng, không nhịn được vỗ vai Lưu Tử Duệ.

Nghe xong, Lưu Tử Duệ nhìn anh: “Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai! Có điều, khi nãy cậu có thấy không? Mỗi người ở đây hình như ai cũng đều cực kì kính trọng lão đại, thái độ cung kính đó, nếu không phải đang ở thời hiện đại, tôi còn tưởng là vị hoàng thượng nào đó đang đi tuần cơ!”

“Ừ, tôi cũng có cảm giác đó! Còn có, cậu có thấy người khi nãy đến đón chúng ta không? Tôi sao lại có cảm giác người đấy có suy nghĩ gì đấy với lão đại, hắn gọi anh lại chú Thất, nhìn dáng vẻ chắc là hậu bối, nhưng nhìn hành động và thái độ, tôi thấy có vẻ không đơn giản như thế!”

“Haizzz, tôi trước nay đều không biết, phía sau lão đại lại là một gia tộc lớn đến vậy. Cậu nghĩ xem, anh ấy có thể tùy ý tặng chúng ta máy bay, đây phải là hào môn thế nào, tôi ngược lại chưa thấy bao giờ!”

Biểu cảm của Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt đã căng thẳng hơn rất nhiều.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.