Đường Lâm lại vòng tay ôm anh, cũng rất đau lòng.
“Được, nghe anh hết1.” “Cô Đường, xin mời đi theo tôi!”
Xe điện dừng bên ngoài Cảnh Viên, khi Đường Lâm đi theo người tài xế đi vào, phía trước gác lửng có treo một vài chiếc đèn lồng không sáng lắm, làm cho nơi này trông rất không chân thật.
Từ xa, Đường Lâm nhìn thấy cửa gác lửng đang mở toang ra. Trong phòng khách, Hoàng Phủ Liên Thành đang ngồi một mình trên xe lăn, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Đường Lâm đi xuống tầng, ngồi trong phòng khách, nhìn vào màn đêm đen kịt bên ngoài. Sau vài giây giật mình, cô mới đột nhiên nhận ra, bên ngoài biệt thực có bóng người đi qua đi lại, mặc dù không nhìn rõ, nhưng vẫn thấy thấp thoáng. Đường Lâm thấy người đó có đôi chút quen thuộc.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi về phía lối vào cửa, đứng ở cửa biệt thự, chưa kịp nói gì thì người kia đã thấy Đường Lâm.
“Cô Đường, cụ chủ cho mời!” Nếu không sẽ không phái người đến chỗ này chờ cô ngay sau khi Thiết Lang trở về chưa đến hai giờ đồng hồ.
Chắc là ông ấy đoán mình sẽ mất ngủ?!
Điều này thật sự rất kỳ diệu. “Được, tiện!”
Đường Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua biệt thự, sau khi đóng cửa lại liền đi theo tài xế lên xe điện.
Xem ra, Hoàng Phủ Liên Thành đã sớm chuẩn bị xong, muốn nói chuyện với một mình cô. Đường Lâm ngồi trên xe, nhanh chóng đến trước cửa Cảnh Viên.
Lúc này đã gần 11 giờ tối.
Sau khi cô xuống xe, đứng ngoài cửa Cảnh Viên, nhìn thấy bầu không khí yên lặng, âm u ở xung quanh, trong lòng hơi hồi hộp. Đường Lâm rất ngạc nhiên, cô không ngờ người này đúng là người mà cô quen biết, là người tài xế kia.
“Bây giờ?”
Tài xế gật đầu: “Đúng vậy, không biết cô Đường có tiện hay không?” Vào thời khắc này, Đường Lâm không muốn hỏi nhiều, cô rất rõ Thiết Lang có biểu hiện như vậy chắc chắn có liên quan đến người ở Cảnh2 Viên.
Xem ra vấn đề giữa cha con hai người này không đơn giản như vậy.
Thậm chí, cô từng nhìn thấy Hoàng Phủ Liên Thành không 7ngừng thể hiện thân thiện với Thiết Lang, nhưng Thiết Lang lại tỏ ra dửng dung như không. Khi Đường Lâm tới gần, Hoàng Phủ Liên Thành cũng từ từ ngẩng mặt lên.
Khi ông ấy nhìn thấy Đường Lâm, đôi mắt vốn không có một chút cảm xúc nào đột nhiên lóe lên một tia sáng.
“Nhóc con nhà họ Đường, con tới rồi!”
Giọng điệu của Hoàng Phủ Liên Thành giống như biết chắc chắn cô sẽ đến, Đường Lâm đi vào, gật đầu ra hiệu với ông ấy: “Bác Hoàng Phủ, muộn như vậy còn gọi cháu tới đây là có chuyện gì sao?”
“Ông ra ngoài trước đi.”