Đường Lâm hy vọng anh không chết, hy vọng mọi thứ đều là giả.
Nhưng lúc này, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như vậy, khiến cô không dám tin. Trên thực tế, khi Đường Lâm đến Viện Nghiên cứu lần cuối cùng, cô đã nằm ở đó hai ngày.
Sau khi tỉnh lại, Đường Lâm không nhớ gì nữa. Còn lệnh thôi miên định hướng này chính là khiến Đường Lâm hoàn toàn tin rằng Thiết Lang đã chết.
Ngay từ đầu, họ đã không chắc việc Đường Lâm bị thôi miên có liên quan đến Thiết Lang không. Cảnh tượng này thật sự quá khó tin, cho dù có nằm mơ Đường Lâm cũng không dám nghĩ tới chuyện Thiết Lang vẫn còn sống.
Cô khóc như đứt ruột đứt gan, muốn giữ lấy anh bằng tất cả sức mạnh của mình và không bao giờ buông tay. Anh yêu cô và cô cũng yêu anh.
“Anh xin lỗi, Đường Lâm... Anh xin lỗi vì đã khiến em lo lắng!” Tim cô đập loạn, cô sợ một giây tiếp theo anh sẽ biến mất ngay trước mặt mình.
“Xin lỗi, anh trở lại rồi!” Một câu thật xin lỗi mang theo bao nhiêu áy náy, cũng chứa đựng rất nhiều tình cảm của anh.
Đường Lâm không biết, cũng không muốn biết. Dù là một lần thôi cũng đã đủ rồi.
“Thiết Lang, Thiết Lang... Em yêu anh, em yêu anh! Xin lỗi anh vì đã lãng quên anh lâu như vậy, em yêu anh, rất yêu anh!” Bị thương thì sao, vì cô, tất cả đều xứng đáng.
Đúng vậy, anh thật sự đã bị bắn, nhưng không gây tử vong. “Tôi nói này, hai người có thể đừng đóng loại phim tình cảm này bên cạnh nghĩa trang được không? Rất đáng sợ đó biết không?”
Đường Lâm như tỉnh lại từ giấc mơ khi đột nhiên bên cạnh có người nói bung đùa một câu. Và bọn họ đã thành công.
Chỉ là không ngờ Tiêu Yến Thanh lại nhẫn tâm như vậy, chỉ để trả thù Đường Lâm mà chỉ giải bỏ thuật thôi miên ngay khi cô tận mắt chứng kiến người mình yêu chết đi, để rồi khiến cô nhớ lại tất cả mọi chuyện. Đó là bởi vì trong tầng thôi miên của chính Đường Lâm, các nhà thôi miên đã cho cô một tầng thôi miên định hướng.
Chính vì vậy mà lúc đó Đường Lâm sẽ mơ thấy một cảnh tượng kỳ lạ như vậy. Vậy nên hôm đó Đường Lâm nằm bên tai anh, anh đều biết tất cả những gì cô nói với mình.
Cũng chính từ lúc đó, anh mới nhận ra Đường Lâm yêu anh nhiều hơn anh nghĩ. Cảm giác được yêu tràn ngập trái tim lạnh lẽo bao nhiêu năm của anh, có gì đó rất chân thật.
Cho dù vết thương trên ngực có chút nhức nhối khi bị Đường Lâm ôm chặt, nhưng điều đó cũng rất đáng. Đường Lâm liên tục lặp đi lặp lại nỗi lòng của mình, câu nói ‘Em yêu anh’ mà cô đã nợ Thiết Lang!
Thiết Lang mím chặt môi, anh không biết mình nên nói gì vào lúc này. Người đàn ông đứng trước mặt cô, sau khi thấy đầu ngón tay của cô, li0ền chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay ấm áp lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Cảm xúc ấm áp, cái chạm quen thuộc khiến Đường Lâm giật mình sững sờ. Chiếc ô bị nghiêng ngả, Đường Lâm gần như dùng hết sức lực nhào vào lòng anh.
Mùi hương mát lạnh quen thuộc chỉ có ở anh. Đường Lâm vùi mặt vào trong lòng anh, hai vai run rẩy dữ dội, cho dù như thế nào, bây giờ cô chỉ muốn ôm anh, nói cho anh, yêu anh, nhớ anh, nghĩ về anh...
“Thiết Lang, Thiết Lang...” Tuyết vẫn đang rơi, gió rét thổi qua k2hiến mái tóc Đường Lâm hỗn loạn, che khuất khuôn mặt cô.
Cuối cùng cô bùi ngùi thở dài, rưng rưng cười khổ: “Anh về gặp em à?” <7br>
Trong tuyết rơi, nước mắt Đường Lâm rơi xuống theo khóe mắt, cô run rẩy đưa tay ra, rất muốn chạm vào gò má khiến cô nhớ thương t7rong giấc mơ. “Thiết... Lang...”
Giọng nói chua xót của Đường Lâm khiến cô gọi được tên anh vô cùng khó khăn. Tay cầm ô của anh khẽ run lên, trong giọng nói vẫn trầm thấp đó lộ ra chút run rẩy: “Em... em nói cái gì?”
Thiết Lang, em yêu anh, em yêu anh...” Đường Lâm nắm lại đầu ngón tay của Thiết Lang, ấm áp, thật ấm áp, đầu ngón tay to lớn còn mang theo sự thô ráp mà cô từng vô cùng quen thuộc.
Nước mắt cô lại trào ra, đứng trước Thiết Lang, cô khóc như một đứa trẻ. Giây phút này cho dù là mơ hay là ảo, cô chỉ biết rằng Thiết Lang của mình đã trở lại.
Có lẽ đây là một giấc mộng đẹp, nếu thật sự như vậy, cô tình nguyện cả đời này không tỉnh lại. Nếu tất cả những điều này thật sự xảy ra thì chắc chắn đó sẽ là một chuyện tàn nhẫn nhất đối với Đường Lâm.
Lúc này, Đường Lâm vẫn còn đang ôm Thiết Lang và thì thào gọi tên anh. “Là anh, xin lỗi, anh đã trở lại rồi!”
Là một người rắn rỏi và kiên cường, nhưng khi đối mặt với dáng vẻ mất kiểm soát như vậy của Đường Lâm, hai mắt Thiết Lang cũng đỏ lên. “Thiết Lang, là anh... thật sự là anh...”
Đường Lâm không kìm được bật khóc, nước mắt như không thể ngừng rơi, cô nắm chặt tay anh, như thể rất sợ anh rời đi lần nữa. Nhưng sau khi hai lệnh cấm thôi miên đầu tiên được gỡ bỏ, Đường Lâm đã nhớ ra tất cả, nhưng cô lại không thể nhớ mọi chuyên liên quan đến Thiết Lang.
Kể từ đó, bọn họ đoán lệnh cấm cuối cùng này chắc chắn có mối quan hệ mật thiết với Thiết lang. Cô ngây người nhìn Thiết Lang, tay anh nóng rực, đầu ngón tay vẫn mang theo nhiệt độ mà cô quen thuộc.
Nhưng mà… Thật ra ngay từ đầu, anh cũng không rõ rốt cuộc mình có vị trí như thế nào trong lòng Đường Lâm.
Vào ngày anh giả chết, mặc dù không thể cử động, nhưng anh chỉ được tiêm một loại thuốc đặc biệt khiến nhịp thở và nhịp tim trở nên vô cùng chậm, tạo ra cảnh tượng cái chết của anh. Nếu không có sự bình tĩnh và mạnh mẽ mà anh đã trau dồi trong suốt nhiều năm, có lẽ Thiết Lang sớm đã bật khóc.
Mọi người đều nói rằng nước mắt đàn ông chảy ngược vào trong, nhưng trong tình huống như vậy, anh ấy dường như cũng phải dùng hết sức lực thì mới có thể kìm lại những giọt nước mắt chực trào ra. Cô hốt hoảng ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của Thiết Lang, khi bắt gặp ánh mắt đó, Đường Lâm hoàn toàn sửng sốt.
Cô chậm rãi nhìn về phía người đang nói, lúc này mới nhận ra không biết từ lúc nào đã có rất nhiều người đang đứng xung quanh cô và Thiết Lang. Đường Lâm gọi đi gọi lại tên Thiết Lang, cô hoàn toàn không biết nên diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào.
Chỉ biết ôm lấy anh, không bao giờ muốn buông tay nữa. Nhưng khi đầu ngón tay ở giữa không trung, cô lại không dám tiến lên.
Cô biết, hay là nói cô đang sợ, chỉ 2cần đầu ngón tay vừa chạm vào, cảnh tượng này sẽ biến mất. Tất cả mọi thứ từ đầu đến cuối đều là một ván cờ, vì để hoàn toàn tóm gọn Lý Hãn, và quan trọng hơn chính là để giải phóng Đường Lâm khỏi hiệu quả thôi miên.
Quả thật là bọn họ đã thành công. Nhất là khi bắt gặp nụ cười của Lãnh Mục Dương, người đang đứng bên cạnh Yến Thất, cả người Đường Lâm ngẩn ra.