<1br>“Có đau không?”
Thấy cô tự cắn mình, Thiết Lang lập tức đau lòng vuốt ve gương mặt cô, thật sự không nỡ.
“Thi2ết Lang…” Nhưng cô ấy còn chưa dứt lời, Đường Lâm đã nhìn sang cô ấy, cảm thấy cực kỳ khó hiểu: “Sao em lại phải giận?”
Ặc…
Sao… chẳng giống kịch bản gì? Ánh mắt của Đường Lâm lại dán lên người Thiết Lang lần nữa. Biểu cảm đau thương nhưng tuyệt đẹp đó khiến Thiết7 Lang rung động, không kìm được cúi xuống chiếm đoạt đôi môi đỏ mọng của cô. Anh không xâm nhập mà chỉ lướt qua rồi dừng lại.
Đôi môi mỏng lạnh lẽo, ánh mắt si tình, đôi mắt còn chưa khô nước của Đường Lâm lại có xu hướng vỡ òa lần nữa.
“Đư2ợc rồi, Tiểu Lâm Tử, đừng khóc nữa! Nếu em còn khóc nữa thì mặt sẽ bị giá rét làm bị thương mất!”
Yến Thất cảm động đi t0ới, lướt nhìn Thiết Lang ở phía sau, rồi lấy khăn cho Đường Lâm lau mặt.
Đường Lâm muốn thốt lên hai chữ không chết, nhưng mãi không thể thốt ra được.
“Ừ, anh không chết!” Cực kỳ chân thật!
Tay của bọn họ vẫn chưa hề buông lơi.
Cho tới lúc này, Đường Lâm mới mơ hồ cảm nhận được điều gì đó. Những người ở đây gần như là đầy đủ như tối hôm qua, nhưng tâm trạng và tình huống thì lại khác.
Đường Lâm chưa kịp hoàn hồn. Rõ ràng cô cảm nhận được sự quan tâm của họ, kể cả động tác lau nước mắt hiền hòa của Yến Thất.
Nhưng có lẽ chịu cú sốc quá lớn, hơn nữa đầu lưỡi vẫn còn đau nên Đường Lâm quên cả nói chuyện, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bọn họ, biểu cảm vừa đáng thương vừa đáng yêu. “Đi thôi, lên xe trước đã!”
Lúc này, Thiết Lang đưa tay qua. Cánh tay anh chắc nịch kéo cô. Đường Lâm chỉ có thể lúng túng đi theo anh ra khỏi nghĩa trang.
Trong khoảng thời gian đó, bọn họ đều không nói gì. Dường như Thiết Lang đọc được nỗi khó hiểu và tâm trạng giật mình của cô nên khẽ gật đầu, cho cô câu trả lời.
“Tiểu Lâm Tử, em đừng nóng nhé, thật ra Thất gia làm vậy đều là vì…”
Lúc này, Yến Thất ở bên cạnh không nhịn được mở lời nói giúp Thiết Lang. Đã xảy ra chuyện như vậy, dù biết anh chết nhưng chắc chắn cũng phải trách móc tại sao anh lại lừa cô chứ?!
Tại sao đến lượt Đường Lâm lại chẳng hề giống vậy?
Đường Lâm nhìn Yến Thất, sau đó lại nhìn sang Thiết Lang: “Anh không sao thật ư?”
Thiết Lang gật đầu: “Ừ, anh xin lỗi, lúc đó làm vậy chỉ vì…”