Mất rồi mà lấy lại được, gần nhau thì theo nhau.
Đêm đó, Thiết Lang ở lạ1i phòng Đường Lâm. Có lẽ những người yêu nhau đủ nhiều thì đôi khi chẳng cần nói gì, chỉ cần một ánh mắt, một cử động là có thể hiểu được trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Thấy vậy, Đường Lâm mấp máy môi nói: “Em… muốn đến Cục An ninh quốc gia một chuyến!”
“Được, anh đi cùng em!” “Ôi chao, bố, bố đừng đùa nữa. Trên người anh ấy còn có vết thương đó!”
Nghe vậy, ông Đường làm như thật, gật đầu: “Ừ... Xem ra cũng phải mất thêm một thời gian nữa mới được ôm cháu trai rồi!”
Đường Lâm: “...” Đương nhiên không có chuyện gì xảy ra.
Dù sao vết thương trên người Thiết Lang còn có chưa khép m2iệng. Hơn nữa, vì ban ngày quá kích động nên miệng vết thương rõ ràng lại có xu hướng bị rách ra.
Đêm nay, Đường Lâm dè dặt 7nằm trong vòng tay Thiết Lang. Cô nhẹ nhàng gối lên cánh tay anh, hồi lâu vẫn không thể ngủ được. Ông Đường cũng đang ngồi lặng lẽ đọc báo.
Thấy hai người đi xuống cùng nhau, ánh mắt ông Đường quét một vòng trên người Đường Lâm vẻ đầy suy ngẫm.
Ánh mắt thẳng thừng như vậy khiến Đường Lâm xấu hổ đỏ mặt. Hôm sau, Đường Lâm tỉnh lại trong lòng Thiết Lang. 0
Cô không biết tối qua mình ngủ khi nào, nhưng khi mở mắt ra liền rơi vào một đôi mắt đen sâu thẳm.
Đầu tiên, cô ngẩn ngơ một lúc, sau đó từ từ mỉm cười: “Chào buổi sáng!” “Không có gì để tò mò cả. Em muốn làm gì thì anh cùng em làm là được!”
Những lời này được Thiết Lang nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại chạm đến nơi sâu nhất trong trái tim Đường Lâm.
Chưa đến mười giờ, sau khi hai người nói với ông Đường một tiếng, Đường Lâm liền lái xe đến Cục An ninh quốc gia. Mặc dù Thiết Lang mỉm cười không nói gì, nhưng trong mắt anh cũng xuất hiện vẻ ranh mãnh.
Dùng bữa sáng xong, Đường Lâm và Thiết Lang ngồi trong phòng khách. Một lát sau, vẻ mặt của cô trở nên hơi nặng nề, nhìn Thiết Lang muốn nói lại thôi.
“Sao vậy? Có gì thì cứ nói thoải mái đi!” “Bố, bố nhìn gì…”
“Bố nhìn gì mà con còn không biết à?”
Hiếm khi nào ông Đường vui vẻ như hôm nay, còn trêu ghẹo Đường Lâm ngay trước mặt Thiết Lang. Đường Lâm không ngờ Thiết Lang lại thoải mái đồng ý như vậy: “Anh không hỏi em đến để làm gì à?”
“Cũng đến lúc đi gặp anh ta rồi, Dù sao lúc ấy anh ta bắn anh, có lẽ đến giờ còn tưởng anh đã thật sự chết rồi!”
Đường Lâm ngạc nhiên nhìn Thiết Lang: “Anh không tò mò vì sao em lại đến đó sao?” Cô thật sự muốn gặp Lý Hãn. Trước đây, Đường Lâm trực tiếp đưa anh ta vào đây, nhưng bất kể như thế nào, cô đều nghĩ giữa họ nên có sự chấm dứt cuối cùng.
Tình cảm bạn bè mười mấy năm, cho dù phải cắt đứt thì cũng nên có đầu có đuôi.