Khi bà ta khóc lóc rời khỏi nhà họ Đường với Lãnh Mục1 Dương, bà ta hiểu sâu sắc rằng cuộc đời bà ta đã hoàn toàn không liên quan đến nhà họ Đường nữa. “Được rồi, chị mau im lặng đi, uống hớp nước trước đi! Nếu không lát nữa Lãnh Mục Dương nhìn thấy chắc chắc sẽ cho là em không chăm sóc tốt cho vợ anh ấy!”
“Sao vậy được... “ Hôm nay đã là ngày mồng hai tết.
Yến Thất đang nằm trên sô pha trong phòng ngủ của Đường Lâm, sắc mặt không tốt lắm, chẳng biết cô ấy ăn cơm thế nào mà vẫn cảm thấy rất buồn nôn. Nói cho cùng thì cô cũng là phụ nữ, nếu thật sự bảo cô hỏi loại chuyện này, làm sao cô nói thành lời được.
Nhưng mà... “Tiểu Lâm Tử à, em xem vẻ mặt em bây giờ, bảo chị nói em thế nào mưió đúng đây!”
Yến Thất bất lực thở dài, giọng nói ổn định lại. Cô ấy kéo lấy tay Đường Lâm đưa đến trước mặt mình: “Chị nói cho em biết, thỉnh thoảng, có một số việc cũng không nhất thiết phải là đàn ông chủ động, em biết không? Nếu thích thì ra tay trước chiệm lợi thế, cái chuyện không có gì phải xấu hổ, dù sao, sớm hay muộn thì cũng là người của em, ai chủ động thì có khác nhau đâu?!” Nếu không sao cô ấy lại mất cân bằng như vậy.
Phải biết rằng, cô và Thiết Lang đã đăng ký hơn một tháng, nhưng anh vẫn chưa chạm đến cô. Hiện giờ, cô thật sự không khỏi nghi ngờ, có phải anh có bệnh gì không tiện nói ra hay không?!
Ngại nói ra? “À!” Thiết Lang cười khẽ, giơ tay ôm lấy Đường Lâm, véo má cô: “Có thời gian không? Nói với em một chuyện!”
“Có, đi đi đi, tặng phòng này cho họ, em nhìn thật chướng mắt! Hừ!” Hay là sợ cô nghĩ quá nhiều?!
Những mà anh vẫn giấu diếm như vậy, cô lại không tránh khỏi suy nghĩ nhiều. Đường Lâm: “...”
“Được, cuối cùng em cũng nhận ra đúng là cuộc sống mà, lòng người bạc bẽo!” “Hả?”
Đường Lâm hoàn toàn không ngờ Yến Thất lại nói những điều này với cô. “Tiểu Lâm tử, em nói tại sao khi mang thai phụ nữ lại khổ như vậy chứ. Giờ chị cảm thấy đứa bé này là cố ý đến để tra tấn chị.”
Sắc mặt Yến Thất trắng bệch, phờ phạc nhìn Đường Lâm đang ăn trái cây ở phía đối diện, cô ấy cũng muốn ăn, nhưng vừa ngửi thấy hương vị của hoa qua liền lập tức có phản ứng nôn nghén. Những lời này vừa thốt ra, mặt Đường Lâm liền đỏ bừng.
“Ôi chao, cái gì gọi là mối quan hệ trong sáng như bình thường chứ, chúng em chỉ là... chỉ là bây giờ bận rộn nhiều việc thôi!” Lãnh Mục Dương liếc mắt nhìn Đường Lâm một cái, sau đó nhìn vào khuôn mặt của Yến Thất, nhìn thấy đôi môi tái nhợt của cô ấy, trong mắt liền xuất hiện vẻ đau lòng.
“Nếu khó chịu như vậy, tại sao lại không nằm xuống?” Cô là phụ nữ mà!
Làm sao mà phụ nữ lại mở miệng nói về chuyện này trước được. Mặc dù Yến Thất hung dữ nói như thế nhưng chính cô ấy cũng biết, phản ứng của cô ấy khi mang thai cũng ghe gớm quá.
Cô ấy cũng không muốn mà, nhưng vì đứa con của cô ấy và Lãnh Mục Dương, cô ấy vẫn cố chịu đựng. Yến Thất giật mình: “Yo? Bận rộn nhiều việc? Bận cái gì, bận tay to nắm tay nhỏ à, hay là bận giữ gìn sự trong sáng?”
Đường Lâm: “...” “Em xem em kìa, chị đã khổ sở như vậy mà em còn hỏi rằng chị còn có lương tâm hay không sao? Lương tâm thì đáng bao nhiêu chứ!”
Yến Thất có thái độ rất không đồng tình. Vừa nói xong, cô ấy đã nghĩ tới cái gì đó, giả vờ thần bí tiến lại gần trước mặt Đường Lâm: “Nghe nói, hai người vẫn còn duy trì mối quan hệ trong sáng như bình thường à?” “Em hả cái rắm ấy, chị nói cho em biết...Ọe... “
Khi Yến Thất đang nghĩ tới chuyện sẽ cho Đường Lâm một giờ học cho tốt, kết quả có lẽ là do nói quá nhiều nên sau đó cô ấy liền buồn nôn, thiếu điều không nôn ra mà thôi. Thật là xấu hổ.
“Ôi chao, chị đừng nên nói nữa, chị nhìn dáng vẻ chị bây giờ đi, nói vài câu liền nôn vài cái, em thật sự sợ lát nữa chị sẽ nôn hết trên người em!” Điều này khiến cô không biết trả lời thế nào!
Thật ra ngay cả chính cô cũng không biết vì sao bây giờ Thiết Lang vẫn chưa có tiến triển thật sự gì với cô. Thậm chí những hoạt động trong khi ngủ của bọn họ chỉ giới hạn ở việc hôn nhẹ mà thôi.
Nghĩ đến là lại thấy phiền lòng! Đường Lâm cười, lôi Thiết Lang đi, cảm giác lúc này khiến cô cảm thấy hạnh phúc khó tả.
Hai người tay trong tay đi đến phòng làm việc nhỏ bên cạnh, vừa vào cửa, Thiết Lang liền nói: “Ngày mai anh sẽ đưa em về nha, ý em thế nào?” “Tại sao lại không chăm sóc vợ anh cho tốt?”
Đường Lâm vừa mới nói xong, Yến Thất còn chưa trả lời thì Lãnh Mục Dương đã đi vào từ ngoài cửa, còn hỏi câu Đường lâm vừa nói. “Tiểu Thất, chị nói những lời này mà lương tâm không đau sao?”
Đường Lâm nghiêng người nhìn Yến Thất, chỉ cảm thấy rõ ràng cô ấy có phúc mà không biết hưởng. Đến tết âm lịch rồi, đây là sau hai năm xa cá7ch, Đường Lâm lại một lần nữa ngồi trong biệt thự nhà họ Đường, cùng Thiết Lang, Lãnh Mục Dương, thậm chí cả ông Đường c2ũng trải qua một năm mới tốt đẹp, sung túc nhất.
Yến Thất đã có thai nên đương nhiên được Lãnh Mục Dương bảo vệ 0rất tốt ở khắp mọi nơi, chỉ hận không thể ôm cô ấy ngay cả khi đi đường, cứ như sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Khi nói chuyện, Lãnh Mục Dương lại liếc Đường Lâm.
Điều đó có nghĩa là tại sao em lại không chăm sóc vợ anh cho tốt?! Đường Lâm nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Mục Dương, lập tức chỉ vào mũi mình: “Này, anh nhìn em làm gì, chị ấy là chị dâu của em. Hey, anh cảm thấy em có thể nói được sao?”
“Hừ, làm em chồng mà chăm sóc chị dâu không tốt, anh thấy em cũng chỉ có vậy thôi!” Mặc dù Lãnh Mụ2c Dương là con trai của bà ta, nhưng trong chuyện này, ngoại trừ việc có thể giúp đỡ là cung cấp tất cả mọi thứ về vật c7hất cho bà ta, những thứ khác thì anh ấy cũng bất lực.
... Những ngày tháng Đường Lâm và Yến Thất sống chung với nhau, cô nhận ra khẩu vị của cô gái này rất hợp với cô.
Cô chưa bao giờ biết rằng, tính cách của Yến Thất lại đáng yêu như vậy. Cái này không hợp lý.
Tất nhiên là cô sẽ xấu hổ, tất nhiên là cô sẽ lúng túng. Tất nhiên là Đường Lâm không tủi thân, mà những cuộc cãi vã như vậy đã là thói quen thường ngày của các cô rồi.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, bóng dáng Thiết Lang vừa xuất hiện ở cửa, Đường Lâm đã bật người đứng dậy, đi tới, dựa vào người Thiết Lang: “Anh yêu, cuối cùng anh cũng đến rồi, nếu anh còn không tới, em sẽ tủi thân đến mức nhảy vào hồ để tự sát mất!” Quan hệ của Đường Lâm và Yến Thất đã rất thân thuộc, mặc dù vẫn chưa bằng mối quan hệ giữa Yến Thất và Nghiên Ca, nhưng ít ra, chắc chắn Yến Thất cũng sẽ không tức giận với những lời chế giễu này của cô.
“Khụ khụ khụ... chị nói cho em biết, em cũng đừng khoe khoang quá mức, sớm muộn gì cũng có một ngày, em còn nôn nhiều hơn chị nữa!” “Về… về nhà?”