Nhưng đối với tình cảnh như vậy, Thi1ết Lang lại bĩu môi khinh thường.
Ánh mắt anh va vào mắt Hoàng Phủ Liên Thành, sau đó hơi nhướng mày khẽ thăm dò.
“Lão Thất, chuyện này còn chưa kết thúc, hiện giờ con rời đi có phải quá vô trách nhiệm hay không?” “Ngay từ đ7ầu tôi đã không có trách nhiêm với nhà Hoàng Phủ!”
Câu trả lời của Thiết Lang rất lạnh lùng, như thể mọi chuyện của 7nhà Hoàng Phủ hoàn toàn không đánh nhắc tới trong mắt anh.
Ánh mắt Hoàng Phủ Liên Thành lóe lên, thở dài: “Con gái, 2con cũng nghĩ như vậy sao?” Đường Lâm kinh ngạc nhìn Thiết Lang.
Đương nhiên cô không biết chuyện trụ sở ngầm, nhưng nghe có vẻ không phải nơi tốt đẹp gì.
Mà vì cả nhà họ Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Liên Thành lại có thể hy sinh đến mức như thế cũng thật sự nằm ngoài dự đoán của cô. “Con đã từng không cần nhà họ Hoàng Phủ thì giờ con cũng vẫn không cần!”
“Con…”
Hoàng Phủ Liên Thành hoàn toàn không ngờ đứa con trai mà ông nhắm trúng lại cứng đầu đến vậy. Lưu Tử Duệ luôn phản ứng hơi chậm, nhưng Âu Kiệt không nói lời nào kéo anh ta về phía cầu thang.
Lúc này, trên sân bay, sau khi phi công rời đi, chỉ còn lại ba người bọn họ.
Hoàng Phủ Liên Thành đột nhiên thở dài, nhỏ giọng nói: “Lão Thất, cho dù con trách bố đến thế nào, nhưng con có thể nể mặt mẹ con suy nghĩ một chút chuyện bố đã nói với con không?” Sau khi các vệ sĩ rời đi, trong sân bay lớn như vậy chỉ còn lại Hoàng Phủ Liên Thành và mấy người Thiết Lang.
Anh trầm ngâm nhìn Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt, bắt gặp ánh mắt của anh, Âu Kiệt giật mình, sau đó kéo Lưu Tử Duệ nói: “Chúng tôi ra ngoài một chút!”
“Gì?” Thiết Lang không nói gì, Đường Lâm thì đang đoán xem ý của Hoàng Phủ Liên Thành.
“Được rồi, dù nói thế nào, con cũng nghĩ rằng năm đó là do bố hại chết mẹ con! Vậy nếu thế này, chỉ cần con giúp nhà họ Hoàng Phủ vượt qua giai đoạn khó khăn này, bố bằng lòng giao nhà họ Hoàng Phủ cho con. Giải quyết thế nào là do con quyết định hết!”
Cái này… Ông tức đến mức miệng run lẩy bẩy, ánh mắt cũng lạnh thêm đôi phần: “Lão Thất, con thật sự muốn như vậy ư? Con cho rằng không có sự cho phép của bố, nhà họ Hoàng Phủ này con có thể muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
“Nếu như bố muốn, con cũng không ngại dùng vũ lực!”
Hoàng Phủ Liên Thành: “…”
Có một câu nói thế này, hổ phụ sinh hổ tử.