Thiên Đường Có Em

Chương 1160: Đường lâm, anh yêu em!



Cô quên luôn việc tiếp tục đi, chỉ có thể đứng im tại chỗ nhìn từ xa.

Ở cuối thảm đỏ, bóng dáng quen thuộc đó, dường như đang nói với cô, Thi1ết Lang rất ổn, bình an vô sự.

Sống mũi cô chợt cay cay, cô biết rất rõ, tất cả những thứ này là anh chuẩn bị cho cô. Khi cánh quạt cuốn theo cơn gió lớn thổi tung quần áo của bọn họ, những cánh hoa hồng rơi từ trên trời xuống. Trong cảnh đẹp duy nhất này, Thiết Lang ở bên liền vòng tay sang ôm Đường Lâm, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Hôm nay em mới thật sự lấy anh!”

Đúng là anh không hề lạnh nhạt với cô, cũng không phải có bệnh kín gì. Mà ở trong lòng anh, mọi thứ trước đây đều chưa đủ để xứng với vị trí của Đường Lâm trong lòng anh.

Cho nên anh vì cô mà chuẩn bị tất cả, vì cô mà huy động toàn quân để lên kế hoạch cầu hôn trước mặt mọi người. Anh muốn cho cả thế giới biết anh đã cưới Đường Lâm, cô là vợ anh.
Đường Lâm không nhịn được lấy tay che miệng, cô sợ 7bản thân sẽ hét lên mất.

Không biết qua bao lâu, cô mới lần nữa tiếp tục đi theo hướng thảm đỏ, chỉ là bước chân lần này có hơi nhanh hơn, c2ô muốn gặp anh, không thể chờ đợi thêm được nữa.

Luôn và ngay.
Khác với lần cầu hôn ở cục dân chính lần trước, lần này Thiết Lang lại cầu hôn trước mặt vô số người lính ở trong quân đội. Trên tay anh cầm hộp quà, nhanh chóng quỳ một chân xuống đất trong sự ngỡ ngàng của Đường Lâm.

Dáng người rắn rỏi của anh quỳ xuống trước mặt cô, nhưng vẫn kiêu ngạo và dũng mãnh như trước.

Đường Lâm cụp mắt nhìn anh, tim đã sớm đập loạn nhịp.
Lãnh Mục Dương cười kỳ lạ đứng bên đỡ ông. Ngay sau đó, Lục Lăng Nghiệp và Cố Nghiên Ca cũng đi lên phía trước. Mặc dù khuôn mặt anh ta vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia sáng.

Nghiên Ca đang cầm một chiếc hộp lớn, đưa cho Đường Lâm, nhắc nhở: “Cẩn thận sức khỏe, tổ yến này cho cô để bồi bổ!”

Đường Lâm: “?”
Từ kinh ngạc đ2ến hạnh phúc, chỉ trong một khoảnh khắc.

“Chị dâu, xin chào!”

Bất chợt, khi Đường Lâm đang phát ngốc, những người lính sắc mặt nghiê7m trang trên thao trường ấy, cao giọng, xuất hiện trong tầm mắt với bộ lễ phục quân đội.
Cô chạy về phía anh, mà anh cũng đang đi về phía cô.

Khi đến ngày càng gần, Đường Lâm mới thấy, cô chưa từng thấy Thiết Lang đẹp anh tuấn như hôm nay.

Anh mặc trên mình bô quân phục nghiêm trang, đội mũ quân đội, nhìn anh đẹp như một vị vương giả.
Nhìn những chiếc thẻ ngân hàng này, cùng với chùm chìa khóa kia, Đường Lâm nghẹn ngào cười: “Anh làm gì vậy, mau đứng lên đi!”

“Đường Lâm, lấy anh nhé!”

Thiết Lang làm thinh, lặp lại câu nói lúc đầu một lần nữa.
Nhưng mà lời nói thốt ra là khiến khuôn mặt anh tuấn của Thiết Lang suýt nữa thì đen lại.

Sau khi nghĩ lại, anh vô tình nhìn về phía Lưu Tử Duệ đang ở phía sau Đường Lâm không xa. Hai mắt anh nheo lại, phát ra vài phần nguy hiểm, suýt nữa đã làm cho chân Lưu Tử Duệ mềm nhũn ra.

Được rồi, anh ta thừa nhận khả năng bịa chuyện của mình vẫn cần phải cải thiện.
Dường như đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy.

Đường Lâm nước mắt lưng tròng nhìn Thiết Lang, lời nói có hơi sát phong cảnh: “Anh... không sao chứ?”

Thật ra ý của cô là muốn hỏi anh có an toàn hay không.
Khi giữa bọn họ mở ra một con đường, Thiết Lang mới buông Đường Lâm ra.

Cô vừa nhìn sang liền thấy rất nhiều người đang đi từ đầu kia của lối đi.

Bố cô, Lãnh Mục Dương, Tiểu Ngũ, Lục Lăng Nghiệp, Cố Nghiên Ca, Cố Hân Minh, Lâm Tiểu Vũ, v.v...
Tình yêu của tôi ở trên tất cả.”

Khi nhìn thấy đoạn văn này, Đường Lâm liền hoảng hốt!

Trong chiếc hộp quà này, ngoài tấm thiệp này ra, còn lại mọi thứ đều mang danh nghĩa cá nhân của anh.
Vừa đi vào trong, Đường Lâm liền ngạc nhiên.

Nơi này từng là phòng làm việc mà hai người bọn họ đã từng ở riêng suốt nhiều ngày đêm.

Đúng vậy, chiếc bàn làm việc trong trí nhớ đã được thay thế bằng chiếc giường cưới cực lớn. Trong phòng tràn đầy ánh nến, trên tường in bóng dáng vẻ oai hùng của hai bộ quân phục mạnh mẽ của hai người bọn họ.
Lúc này, Thiết Lang đứng ở phía sau Đường Lâm, từ từ ôm lấy eo cô từ phía sau.

Trái tim Đường Lâm khẽ run lên. Cô không khỏi nhớ đến đêm hôm đó, ký ức đau thương đã hằn sâu trong tâm trí cô.

Cô đã dùng con dao rọc giấy kia để rạch lên má anh. Tất cả đều giống như chỉ mới ngày hôm qua, nhưng khi nhớ lại lại là một ký ức ngọt ngào. Không còn nhiều sự rung động lòng người, sự xấu hổ, giận dữ và nước mắt nữa.
Lại trò gì thế?

Bọn họ đang nói cái gì vậy?!

Không chỉ như thế, mỗi người sau đó khi đưa đồ vật trong tay cho Đường Lâm, hầu như đều nói những lời có ý nghĩa tương tự nhau.
Đường Lâm đứng ở cửa, nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, dường như đã trải qua mấy kiếp rồi.

Nơi bọn họ từng đánh đấm, tranh cãi, giờ đây mọi thiếu sót đã trở nên hoàn hảo.

“Còn nhớ những gì đã xảy ra trước khi chúng ta chia tay không?”
À?!

Rất được chứ?!

Rõ ràng một giây trước cô còn rơi vào niềm vui bất ngờ mà Thiết Lang dành cho cô, không thể thoát khỏi được. Mà giây tiếp theo những món quà mà mọi người mang đến lại khiến Đường Lâm chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Tốc độ đi của Đường Lâm, mà những người quân nhân đang hành lễ kia cũ0ng đang nhìn cô không chớp mắt.

Dưới con mắt của mọi người, trong mắt của Đường Lâm lại chỉ có hình bóng của người đang đứng ở cuối thảm đỏ kia.

Khi bước chân của cô nhanh tựa như đang chạy, bóng dáng mờ nhạt ấy cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Chiếc thắt lưng vàng trước bộ quân phục của anh vô cùng anh dũng và uy nghiêm, khi nhìn rõ vẻ đẹp xuất chúng của anh, Đường Lâm cuối cùng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Hóa ra tất cả đều là vì ngày hôm nay.

Bước chân cô chậm lại, nhìn Thiết Lang từ từ đi tới, cô để ý tới chiếc hộp đang nằm trong tay anh.
Lời còn chưa dứt, Thiết Lang đã trực tiếp nắm lấy vai Đường Lâm xoay lại đối mặt với mình.

Dưới bóng đêm mờ tối, dưới ánh đèn mờ ảo, Thiết Lang hôn rất sâu. Đường Lâm cũng nhiệt tình đáp lại.

Dưới sự thôi thúc của cảnh đẹp như vậy, Thiết Lang thẳng thừng cúi người ôm Đường Lâm đi về phía giường lớn.
“Em có đồng ý lấy anh không?”

Cầu hôn!

Đây lại là một lời cầu hôn khác!
Cho đến khi Tiểu Ngũ ở sau cùng rơm rớm nước mắt chạy tới ôm lấy Đường Lâm, thút thít nói: “Tiểu Lâm Tử, cảm động quá. Người đàn ông của cậu khiến tớ rất cảm động. Đêm nay hai người lăn qua lăn lại nhẹ thôi, lần đầu tiên khó tránh khỏi sẽ hơi đau!”

Lúc Tiểu Ngũ nói xong câu đó, mặt Đường Lâm lập tức đỏ bừng.

Ở trước mặt mọi người nói những điều này có được không?
Đường Lâm đặt tay lên trên mu bàn tay của Thiết Lang, dựa vào lòng anh, chậm rãi gật đầu: “Nhớ rõ.”

“Hình như anh vẫn nợ em một lời xin lỗi!”

Nghe thấy vậy, Đường Lâm lắc đầu cười: “Nếu xin lỗi thì em cũng cần phải nói không... Ưm!”
Thiết Lang thuộc phái hành động. Anh muốn mang đến cho Đường Lâm mọi thứ có một không hai, muốn tất cả mọi người đều biết cô là người phụ nữ của anh.

Vì màn cầu hôn này của anh mà toàn bộ đội Sói Hoang đã trang trí gần hết địa điểm tân hôn của bọn họ.

Bọn họ đã gặp nhau ở đây, quen biết, hiểu nhau, lại yêu nhau.
Trong tay ông cầm cây gậy ba toong, trên mặt lộ vẻ xúc động đứng trước mặt Đường Lâm, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thiết Lang: “Hôm nay bố hoàn toàn giao con gái cho con, thằng nhóc này, con phải đối xử tốt với con bé đó!”

“Bố, bố yên tâm!”

Tiếp theo là Lãnh Mục Dương.
Những người lính trên sân đều cảm động trước cảnh tượng này. Vô số giọng nói nam nữ vang lên trên thao trường rộng lớn.

Đường Lâm vừa khóc vừa gật đầu, Thiết Lang cười đứng lên. Một tay anh cầm hộp quà, một tay kia trực tiếp ôm lấy cô vào lòng, hôn thắm thiết.

Trong lúc này, những người lính ở hai bên thảm đỏ đã được huấn luyện tách sang hai bên.
Cô chỉ có thể nghe lời Thiết Lang nói, từ từ mở hộp quà trong tay anh ra.

Lọt vào tầm mắt là một tấm thiệp tinh xảo được thắt nơ, bên cạnh có ba chiếc chìa khóa, và... một xấp thẻ ngân hàng.

Đường Lâm ngạc nhiên nhìn xấp thẻ. Cô mở chiếc nơ ra trước mặt Thiết Lang, khi mở tấm thiệp ra liền thấy bên trên có ghi một đoạn:
Khi hai người gặp nhau trên thảm đỏ, Đường Lâm rơm rớm nước mắt nhìn anh, miệng mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn ngào.

“Vợ, để em đợi lâu rồi!”

Một tiếng “vợ” của anh, khiến trái tim của Đường Lâm cực kì rung động.
Anh ta đứng bên ông, tiện tay cầm một hộp quà to bằng lòng bàn tay đưa cho... Thiết Lang. Đồng thời nói: “Mười cái, đêm nay chắc là đủ dùng!”

Đường Lâm: “?”

Làm trò gì vậy?!
“Anh...”

“Mở nó ra đi!”

Đường Lâm mơ màng nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chị dâu, lấy anh ấy đi!”

“Lấy anh ấy!”

“Lấy anh ấy!”
Những người đó đều mặc trang phục trang trọng, trên tay mỗi người có vẻ như đang cầm cái gì đó.

Đường Lâm đỏ mặt, nhìn những người thân và bạn bè đã từng chứng kiến tất cả mọi chuyện giữa cô và Thiết Lang, lòng cô như được lấp đầy.

Ông Đường là người đầu tiên đi tới.
Tất cả mọi thứ đều là một vòng trong, từ đầu đến cuối, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc.

Đường Lâm từng vì anh mà hát bài “Nợ anh một hạnh phúc”, mà anh lại nợ Đường Lâm một hôn lễ thế kỷ.

Trong hôn lễ này, anh dùng hành động đơn giản và thô lỗ nhất để chứng minh sự quyết tâm và ý định ban đầu của mình. Màn hình LED trên sân khấu lễ nghi ở một bên bãi tập đang phát lại từng li từng tí những thứ đã từng xảy ra giữa hai người bọn họ.
“Tôi, Hoàng Phủ Kiêu, nguyện dùng cả sinh mạng và thời gian trên đời này để hết lòng bảo vệ Đường Lâm;

Tôi, Hoàng Phủ Kiêu, nguyện dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy nụ cười như hoa của em;

Tôi, Hoàng Phủ Kiêu, giao mọi thứ dưới danh nghĩa cá nhân cho Đường Lâm;
Trong lúc quấn quýt, vào khoảnh khắc hai người hòa làm một, Đường Lâm không kìm được nước mắt. Còn Thiết Lang lại ngấm ngầm chịu đựng nói ở bên tai cô: “Không nỡ tùy tiện chạm vào em! Lần đầu tiên của chúng ta, anh phải khiến em không thể quên được! Đường Lâm, anh yêu em, anh yêu em...”

Cùng một địa điểm, cùng một căn phòng, khác biệt là hai trái tim đang đập loạn nhịp vì nhau, không còn một khoảng cách nào nữa.

Đêm nay, mười cái thật sự không đủ.

Đây là hơn ba mươi năm nín nhịn, bao giờ cũng cần một chút thời gian...

Đây thật sự là lần đầu tiên của Đường Lâm và Thiết Lang. Họ đã hợp nhất một cách hoàn hảo vào đêm nay.

Cô biết, biết đời này cô đã yêu anh đến cùng cực.

Anh cũng biết, biết rằng đời này anh không thể sống nếu thiếu cô.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.