Phục vụ hai tay tiếp nhận tờ đơn, nhanh chóng đi ra.
Ngay sau đó, Bạc Sủng Nhi mới quay đầu, nhìn chằm chằm Triệu Tố Nhã, mấp máy môi, mở miệng nói: "Chuyện năm đó, có phải có liên quan tới cô không?"
Triệu Tố Nhã nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi, không ngần ngại chút nào về sự bén nhọn của Bạc Sủng Nhi, ngược lại thần thái thư giãn: "Chuyện gì năm đó?"
Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng, cô rũ mắt xuống.
Phục vụ mang đồ lên rất nhanh, nhanh chóng đưa tới.
Bạc Sủng Nhi tiếp nhận chén sứ, nhấp một ngụm, lúc này mới cười dịu dàng nhìn Triệu Tố Nhã, chậm rãi nói: "Bảy năm trước, tôi khinh thường so với cô, bảy năm sau, tôi vẫn là khinh thường so với cô...... Triệu Thần Hi, tôi đến tìm cô, cũng là hỏi cô, lúc bảy năm trước, có phải có quan hệ tới cô không?"
Triệu Tố Nhã không nói gì.
Bạc Sủng Nhi thu nụ cười, trầm ngâm một hồi, lại mở miệng: "Tôi không muốn cùng ngươi cô dây dưa, tôi chỉ hỏi cô một chuyện, những tin đồn kia, những gì trong băng ghi hình kia, đến cùng có phải Tịch Giản Cận, tự mình nói cho cô không?"
Triệu Tố Nhã mím môi, từ từ cười, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, nghiêng đầu một chút, giống như là thật đang nghĩ, thế nhưng một giây sau, cô ta trả lời: "Cô cảm thấy, bảy năm sau, cô hỏi những chuyện này, có ý nghĩa sao? Vì cái gì bảy năm trước, cô xem như tra không được tôi tồn tại, cũng cần phải hỏi Tịch Giản Cận một chút chứ, cô vì cái gì không hỏi?"
Bạc Sủng Nhi biểu lộ hơi ngưng kết, cô không nói gì.