*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Long Thành Hưng không thèm nghe cứ ngồitrước bàn ăn như thế với dáng vẻ không hề hứngthú với đồ ăn ở trên bàn.Nặc Kỳ Anh cầm lên một que cá chạch nướngđưa qua trước miệng của Long Thành Hưng.Long Thành Hưng hất tay khiến que cá chạchnướng mà Nặc Kỳ Anh đưa qua rơi xuống dướiđất.Bà ngoại thấy thế vội vàng nhặt que cá chạchnướng dưới đất lên, thổi xung quanh, sau đó tựmình ăn rồi bảo Nặc Kỳ Anh lấy một que cá chạchnướng sạch sẽ khác trên đĩa ăn.“Nếu như anh không ăn, thì em sẽ bỏ hếtchúng vào bụng mình đấy” Nặc Kỳ Anh nói mộtcách trẻ con.Long Thành Hưng liếc nhìn Nặc Kỳ Anh mộtcái rồi cúi đầu không nói gì.Sau giờ ăn tối, bà ngoại đun nước nóng tắmcho Nặc Kỳ Anh, bảo Long Thành Hưng cùng tớitắm chung.Long Thành Hưng không nghe, bà ngoại liềnbế cậu tới thẳng tay lột quần áo của cậu ra, bỏcậu vào trong chậu gỗ mà Nặc Kỳ Anh đang ngồi.“0a” một tiếng, Long Thành Hưng đỏ ửngmặt, che lấy “cậu bé” của mình, uất ức khóc lớn.Nặc Kỳ Anh ngồi trong chậu gõ lại “ha ha”cười lớn, còn không ngừng hất nước lên ngườiLong Thành Hưng.“Xì xì xì. Con trai sao lại có thể cùng tắm vớicon gái cơ chứ? Bà ngoại xấu. Hu hu, bà ngoạithật xấu” Long Thành Hưng uất ức đau lòngkhóc, như chịu phải sự uất ức nào lớn lắm vậy.Bà ngoại tức tới bật cười: “Kỳ Anh mới có bốntuổi, có gì to tát đâu chứ. Hai đứa cùng nhau tắmbà còn đỡ việc.”“Con muốn tắm một mình. Con muốn tắmmột mình” Long Thành Hưng siết nắm đấm nhỏphản đối.Bà ngoại phải nhanh chóng tắm xong trướccho Nặc Kỳ Anh, sau đó bế Nặc Kỳ Anh ra khỏichậu gỗ, để lại mình Long Thành Hưng trong đótắm.Sau khi hai đứa nhỏ tắm xong, leo lên giường,Long Thành Hưng lại lấy gối vạch “ranh giới” vớiNặc Kỳ Anh.“Bên này là địa bàn của anh, em không đượcvượt qua. Nghe thấy chưa?” Long Thành Hưng vôcùng ngang ngược nói.Nặc Kỳ Anh hoàn toàn không để ý tới cậu, ômlấy con hổ bông mà bà ngoại may cho mình, tựnằm trên giường hát hò nói chuyện.Trong phòng bếp, bà ngoại vẫn đang bận rộn.Ngọn đèn dầu soi sáng bóng lưng bận rộncủa bà ngoại.Nhào bột mì, nặn bột mì, để cục bột mì lênmen, sau đó cán bột và bắt đầu nặn bánh baonhân thịt.Đây là đồ ăn sáng ngày mai của hai đứa trẻ.Kỳ Anh thích nhất là ăn bánh bao nhân thịt,đứa bé Long Thành Hưng chắc cũng thích ăn.Nhà có nghèo thế nào đi chăng nữa, bà ngoạiđều sẽ nghĩ mọi cách để cung cấp đủ dinh dưỡngcho hai đứa trẻ này phát triển.Ngày hôm sau, buổi sáng thức dậy.Sau khi bà ngoại đưa hai đứa trẻ đi đánh răngrửa mặt, liền bưng bánh bao nhân thịt nóng hổilên bàn, sau đó là hai bắt sữa dê nhỏ.Nặc Kỳ Anh vươn tay cầm lấy bánh bao nhânthịt, chiếc miệng nhỏ há tới mức lớn nhất, cắmtừng miếng lớn một ăn.Long Thành Hưng nhìn thấy dáng vẻ ăn củaNặc Kỳ Anh, xoa xoa chiếc bụng đang đói tới sôiùng ục của mình, cuối cùng cũng không khángcự, nhanh chóng lấy một chiếc bánh bao nhânthịt bên trong đĩa, cầm trong lòng bàn tay, từ tốnăn.Bà ngoại nhìn thấy cuối cùng Long ThànhHưng chịu ăn cũng vui mừng mỉm cười.Nặc Kỳ Anh ăn xong bánh bao nhân thịt, lạiuống sạch bát sữa dê, rồi liếm sạch sẽ bát sữa.