Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 179: Giờ đến lượt anh chờ em.”



Một tuần đã trôi qua kể từ khi hố đen biến thành hố trắng. Hố trắng không hề biến trở lại hố đen, và mặc dù tro trắng vẫn thỉnh thoảng rơi vào những ngày nhiều mây, tần suất đã giảm đáng kể. Tuy nhiên, mọi người vẫn cẩn thận để sẵn một cái chổi để quét tro khi cần.

Có người gọi sự kiện này là “Ngày Vết Nứt lần thứ hai,” nhưng thiệt hại không nghiêm trọng đến mức có thể so sánh với Ngày Vết Nứt ban đầu, nên biệt danh đó dần dần chìm vào quên lãng. Dù có tổn thất tài sản lớn, nhưng số người thương vong là rất ít. Hơn nữa, sự chú ý của mọi người đã chuyển sang chuyện khác.

— Trong câu chuyện tiếp theo của chúng tôi: Thợ săn J, người đứng hạng nhất tại Hàn Quốc và được cho là đã chết, bất ngờ xuất hiện trở lại sau tám năm, chỉ để biến mất một lần nữa…

Người hùng của cả quốc gia, người mà ai cũng nghĩ đã chết. J, người từng xuất hiện trong bảng xếp hạng nhưng không ai thực sự nhìn thấy, đã quay trở lại vào thời điểm quan trọng để một lần nữa cứu đất nước, rồi lại biến mất. Đó là một câu chuyện hoàn hảo để xoa dịu những lo lắng của mọi người. Hằng ngày, bản tin đều chiếu hình ảnh J đeo mặt nạ, kèm theo tên thợ săn của anh.

Những câu hỏi về việc hố trắng là gì hoặc tại sao tình huống này lại xảy ra đột ngột vẫn chưa được trả lời. Tin tức về sự gia tăng số người đến các bác sĩ tâm lý, cho rằng họ bị ám ảnh bởi những ký ức không thuộc về mình, cũng không thu hút được nhiều sự chú ý và nhanh chóng lụi tàn.

Và từ ngày đó, cánh cửa của quán canh giải rượu vẫn đóng chặt.

“Hôm nay vẫn đóng cửa à?”

Gió lạnh thổi qua mái tóc. Đội trưởng Han, hai tay đút trong túi áo khoác, lẩm bẩm một mình. Bên cạnh anh, Honeybee, khoanh tay trong chiếc áo da, nhíu đôi mày thanh tú. Bàn tay cô nắm chặt cánh tay mình.

“Anh nghĩ có phải là do chuyện xảy ra lần trước không?”

“Nếu vậy thì tên cậu ấy đã phải nằm trong danh sách thương vong rồi. Tôi đã xem qua toàn bộ danh sách, nhưng không có tên.”

“…”

Đội trưởng Han rút ra một điếu thuốc và ngậm vào miệng, dù không châm lửa. Honeybee hít mũi.

“Sao có thể có người biến mất mà không để lại dấu vết thế này?”

“Tôi cũng đang thắc mắc điều đó.”

“Khi cậu ấy đưa bà của mình đến bệnh viện, cậu ấy đã dán một thông báo giải thích lý do đóng cửa quán. Nhưng giờ thì chẳng có gì cả— chỉ là một cánh cửa khóa kín.”

“…”

Đội trưởng Han, nghe những gì có thể là lời phàn nàn hoặc nỗi buồn, rút điện thoại ra để kiểm tra.

“Có cuộc gọi rồi. Tôi phải đi. Cô có ở lại không?”

Đôi bốt da của Honeybee gõ nhẹ xuống mặt đất.

“…Tôi sẽ ở lại một chút nữa.”

“Đừng ở lâu quá.”

Với một nụ cười đầy thông cảm, Đội trưởng Han quay người rời đi. Honeybee nhìn chằm chằm vào tấm biển “canh giải rượu” màu đỏ, mắt cô dõi theo từng chữ trước khi khẽ bĩu môi.

-----

Ánh sáng duy nhất trong căn phòng, nơi rèm chắn dày chặn hết mọi tia sáng, đến từ ánh sáng mờ, màu hổ phách của chiếc đèn bàn bên giường. Bóng của một người đàn ông ngồi im trên chiếc ghế kê sát tường đổ dài xuống sàn. Người đàn ông đó là…

“…”

Cha Eui-jae.

Anh ngồi vắt chân trên chiếc ghế tạm bợ bên cạnh giường, vẫn mặc nguyên bộ quần áo từ lúc rời khỏi nhà. Ánh mắt của anh không rời khỏi người nằm trên giường. Cha Eui-jae đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen bù xù. Lee Sa-young nằm đó, trông như đang chìm vào một giấc ngủ sâu.

Đã một tuần trôi qua mà hắn vẫn chưa tỉnh dậy.

Khi Cha Eui-jae tìm thấy Lee Sa-young ngã gục sau khi giết con cá voi, anh không nhớ rõ mình đã ở trạng thái tinh thần thế nào hay đã làm gì. Khi anh tỉnh táo lại, toàn thân đã bị bóng tối trói chặt, và tất cả những gì anh thấy là hình dáng rũ rượi và co quắp của Seo Min-gi trong đống đổ nát.

Cha Eui-jae khẽ lẩm bẩm.

“Vậy là, đây là cảm giác mà em đã trải qua… khi anh không trở lại sao.”

“…”

“Có phải em muốn dạy anh một bài học về sự đồng cảm không?”

“…”

Không có lời đáp lại. Thực tế, im lặng thế này còn dễ chịu hơn là phải nghe lời từ Lee Sa-young.

“Vì em đã chờ anh…”

Cha Eui-jae nhẹ nhàng nắm lấy tay Lee Sa-young, kẹp nó giữa hai tay mình và áp vào trán, như thể đang cầu nguyện. Đôi mắt anh, ẩn sau hàng mi khép lại, từ từ mở ra. Đôi mắt màu xanh đại dương của anh ánh lên.

“Giờ đến lượt anh chờ em.”

Đó có phải là cảm giác mà em đã trải qua?

Cảm giác như trái tim bị xé toạc, và anh chỉ muốn hủy diệt mọi thứ.

“Ngủ ngoan nhé.”

Lời nói đầy nỗi buồn. Sau khi gạt nhẹ những sợi tóc rối sang một bên, Cha Eui-jae đặt một nụ hôn lên trán người đang ngủ.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.