Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 190: Cậu là em ấy



Boom—!!

Một chiếc giày đen đạp mạnh vào cánh cửa màu nâu sẫm. Cánh cửa ấy phân chia hai thế giới khác biệt—một bên dẫn ra biển khơi mênh mông, còn bên kia là những nhà hàng hải sản rực rỡ ánh đèn neon. Kẻ Khai Mở Lãng Mạn, người đang nắm lấy tay nắm cửa, khẽ nghiêng ngả.

“Làm… làm ơn nhẹ tay với cánh cửa… Ugh.”

Nhưng Cha Eui-jae không có thời gian để bận tâm đến tình trạng của Kẻ Khai Mở Lãng Mạn. Nắm lấy vai người kia đang run rẩy, anh gằn giọng:

“Này. Lee Sa-young đâu rồi? Hắn đâu?”

“T-Vết nứt Biển Tây… đài tưởng niệm… ugh…”

Ngay khi nghe được thông tin cần thiết, Cha Eui-jae thả Kẻ Khai Mở Lãng Mạn và bắt đầu chạy. Seo Min-gi đỡ lấy Kẻ Khai Mở Lãng Mạn ngã quỵ rồi nhìn về phía cánh cửa dẫn đến Mokpo.

“Cô cũng sẽ dùng cánh cửa chứ, Honeybee?”

“…Không, tôi ổn. Tôi cần về bằng trực thăng.”

Honeybee vén mái tóc vàng óng và quay lưng lại.

“Nhớ chuyển lời đến Lee Sa-young giúp tôi.”

Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Những nhà hàng hải sản dọc theo con đường ven biển dần biến mất theo từng bước chân của Cha Eui-jae. Các bảng hiệu neon từng che khuất tầm nhìn và những bản tình ca réo rắt từng đâm vào tai anh cũng dần tan biến. Không gian ngày càng trở nên im ắng, chỉ còn lại nhịp tim đang đập dồn dập vang vọng bên tai. Cha Eui-jae nghiến chặt răng, mái tóc xám của anh bay tán loạn trong gió.

Thình thịch.

Mình không thể đến trễ lần nữa.

Thình thịch.

Làm ơn!

Thình thịch!

Cuối cùng, Cha Eui-jae chậm lại, thở hổn hển. Trước mặt anh là một bia đá sừng sững, đài tưởng niệm các nạn nhân của vết nứt Biển Tây. Đây là lần đầu tiên anh thấy nó ngoài đời thật.

Cái tên khắc trên đỉnh bia…

J.

“…”

Bên trong hàng rào bảo vệ quanh đài tưởng niệm, một bóng dáng đen tối đang thu mình lại. Vạt áo khoác đen lòe xòe trên mặt đất. Cha Eui-jae cẩn thận gọi khẽ:

“…Lee Sa-young?”

Bóng dáng kia từ từ ngẩng đầu lên.

Mái tóc đen bù xù, đôi mắt tím ló ra qua những lọn tóc, gương mặt trắng bệch và đôi môi rỉ máu vì bị cắn đi cắn lại. Đó là Lee Sa-young. Cảm xúc dâng tràn, Cha Eui-jae không kìm được lời mình.

“Nếu tỉnh dậy rồi thì phải liên lạc với anh, ít nhất cũng tìm đến các thành viên khác trong hội…”

Nhưng anh không thể hoàn thành lời trách móc của mình. Anh khựng lại. Lee Sa-young, vẫn còn tái nhợt, đang nhìn trân trân vào anh. Gương mặt ấy như thể…

…như thể vừa nhìn thấy ma.

“S-Sa-young?”

Cha Eui-jae lại dè dặt gọi tên hắn lần nữa. Dường như đó là dấu hiệu, Lee Sa-young chầm chậm đứng lên, bước loạng choạng về phía anh. Cha Eui-jae lập tức nhảy qua hàng rào, lao đến đỡ lấy đôi vai chao đảo của hắn. Ánh mắt họ như giao nhau.

Một ngón tay lạnh lẽo, đen đúa chạm vào má Cha Eui-jae. Lee Sa-young tiếp tục dò dẫm, sờ vào trán trái của anh, thái dương, và lùa qua mái tóc. Những đầu ngón tay run rẩy không ngừng. Cha Eui-jae nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn.

“Em bị sao vậy?”

Lúc đó,

Tách…

Một giọt nước mắt lăn dài trên má tái nhợt và rơi xuống.

----

Những giọt nước mắt bắt đầu nhỏ xuống, từng giọt, rồi nhanh chóng tuôn rơi ào ạt. Cha Eui-jae đứng khựng lại, vẫn nắm chặt tay Lee Sa-young.

‘Hắn đang khóc sao?’

Lee Sa-young?

‘Tại sao?’

Điều gì có thể khiến hắn bật khóc ngay khi nhìn thấy mình? Một cơn sóng suy nghĩ dồn dập trong đầu Cha Eui-jae.

‘Vì mình không có ở đó khi hắn tỉnh dậy sao?’

Không đời nào Lee Sa-young lại khóc vì điều như thế. Cha Eui-jae gạt đi khả năng đầu tiên. Lee Sa-young có thể nổi cáu hay tức giận thì hợp lý hơn, nhưng khóc thì… không bao giờ. Hay có lẽ...

‘Hắn mơ thấy mình chết chăng?’

...

Cha Eui-jae ngước nhìn từ bàn tay mà anh đang chăm chú nhìn và đối diện với ánh mắt Lee Sa-young. Anh khẽ thở hắt.

Gương mặt tái nhợt nhìn lại anh trông đáng sợ, không biểu cảm. Sự hoảng loạn, như thể vừa nhìn thấy ma, giờ đã biến mất. Dường như đó là cảm xúc cuối cùng còn sót lại.

Hắn chỉ nhìn chăm chăm. Vào Cha Eui-jae. Như thể không có gì khác quan trọng, đôi mắt tím đã từng ngập tràn cảm xúc giờ đây chỉ phản chiếu một người, như một tấm gương.

Chỉ mỗi Cha Eui-jae.

“…”

Cha Eui-jae mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.

Có điều gì đó “khác thường” về Lee Sa-young đang đứng trước mặt anh. Nếu không vì những dòng nước mắt không ngừng tuôn và hơi ấm từ bàn tay mà anh đang nắm, Cha Eui-jae có thể đã nghĩ rằng hắn không còn sống nữa—như thể hắn…

…tách biệt khỏi thế giới này.

Khi ý nghĩ đó thoáng qua đầu, tầm nhìn của anh trở nên mờ ảo. Một cơn đau đầu dữ dội ập đến. Cha Eui-jae nhăn mặt, ôm lấy đầu. Bàn tay đang nắm chặt tay hắn trượt ra như một con rắn.

Đôi môi nhuốm máu, đỏ bầm vì cắn chặt, khẽ hé ra.

“Cha Eui-jae.”

Nghe tên mình, cơ thể Cha Eui-jae cứng đờ. Đó là phản ứng bản năng. Bàn tay đen thui từng chạm vào anh lúc trước quấn quanh tay Cha Eui-jae lần nữa, kéo nhẹ lại gần. Sau đó, nó từ từ lướt dọc vết sẹo dài trên lòng bàn tay anh. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Cha Eui-jae.

“…Tôi từng nghĩ mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì.”

“…”

“Tất cả những gì tôi đã làm…”

Một tiếng thở ngắn thoát ra. Hàng mi dài, đẫm nước mắt, khẽ run. Qua đôi mắt giống như tấm gương, một chút dịu dàng thoáng hiện.

“May quá.”

“…”

“Trông anh vẫn ổn…”

Hắn cúi đầu, đến gần bàn tay Cha Eui-jae, dừng lại ngay trước khi chạm vào. Đôi môi khẽ mấp máy, để lại một khoảng hở nhỏ.

“…Tôi có bảo vệ được không?”

“…Cái gì cơ?”

“Dĩ nhiên… chắc là không.”

Lee Sa-young buông tay Cha Eui-jae ra và lùi một bước. Để lại trong tay Cha Eui-jae là chiếc đồng hồ mà anh đã quên. Kim giây vẫn tích tắc. Lee Sa-young, với đôi tay nhét vào túi áo khoác, khẽ gật đầu về phía chiếc đồng hồ.

“Giữ gìn cẩn thận chiếc đồng hồ đó nhé… Nó quan trọng lắm.”

Cha Eui-jae siết chặt chiếc đồng hồ và ngẩng đầu lên. Gió thổi, làm tóc đen và áo khoác của Lee Sa-young tung bay. Một cảm giác lạ lùng bò dọc từ chân Cha Eui-jae.

Lee Sa-young “đó” không phải Lee Sa-young mà anh từng biết. Nhưng hắn cũng là “Lee Sa-young mà anh biết.”

Đột nhiên, tầm nhìn của anh trở nên mờ mịt.

Mọi thứ đều nhuộm đỏ. Mùi kim loại của máu không phai. Cơ thể anh tê dại. Cổ họng khô rát đau đớn, nhưng anh vẫn cứ lẩm bẩm. Anh biết mình không thể chịu đựng sự im lặng.

Không ai làm ồn cho anh. Cơn đau thể xác đã tê liệt, nhưng khung cảnh đâm sâu vào tim anh vẫn không thể xóa nhòa…

Phụp,

Một thứ gì đó đen tối bao trùm đầu và thân trên của anh. Khung cảnh đỏ biến mất, bóng tối ập đến. Cha Eui-jae từ từ ngừng lẩm bẩm. Anh cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó còn sống.

‘…’

‘…’

‘……’

Một hơi ấm ấm chạm vào anh qua lớp áo khoác. Ai đó thì thầm.

“Hãy quay về… Lặng lẽ… làm ơn.”

Tâm trí mờ mịt của anh bỗng tỉnh táo. Tiếng sóng vỗ vào bờ kè rồi rút ra xa làm sắc nét giác quan của anh. Nhưng vẫn cảm giác như một tảng đá nặng đang đè lên đầu anh.

Nhăn mặt, Cha Eui-jae hỏi,

“Cậu… Là gì vậy? Tại sao…”

“Ah…”

Hắn lẩm bẩm,

“Tôi không cầm cự được lâu nữa…”

Lee Sa-young, người đã chớp mắt vài lần, khép mắt lại. Lúc đó, cơ thể lớn của hắn mất thăng bằng và ngã xuống. Cha Eui-jae vội vàng dang tay ra đỡ hắn. Trọng lượng nặng nề đổ lên người anh, nhưng anh không chùn bước. Chẳng mấy chốc, một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ Lee Sa-young trong vòng tay anh.

“Chết tiệt…”

Giọng nói mang đầy bực bội. Cha Eui-jae nhìn xuống mái tóc đen đang rúc vào lòng mình. Lee Sa-young chớp mắt, dường như cố hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi mở to mắt khi thấy Cha Eui-jae đang ôm mình. Đôi mắt hắn sưng húp, đỏ hoe, và hàng mi dài vẫn ướt đẫm nước mắt.

“…Hyung? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Lee Sa-young, nhận ra Cha Eui-jae đang giữ mình, ngồi thẳng dậy và nhìn quanh. Sau đó, khi thấy bia tưởng niệm phía sau họ, hắn cau mày.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.