Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 203: Công ty Thủy sản Jangmi



Người phụ nữ nở một nụ cười rộng, đôi môi cong lên một cách tinh nghịch.

“Ôi trời, nhìn tôi này, quên cả việc giới thiệu bản thân. Tôi tên là Jang Mi-sook. Cậu có thể gọi tôi là ‘Dì,’ nhưng tôi cũng chẳng phiền lòng nếu cậu gọi tôi là ‘Noona’ đâu.”

“…”

“Hoho! Có phải tôi quá đường đột không nhỉ?”

Cha Eui-jae hơi hé miệng, rồi vô thức đưa tay lên chỉnh lại mặt nạ khí. Anh cảm thấy may mắn khi khuôn mặt mình bị che khuất. Anh cắn môi. Ngay khi nghe từ “Dì,” Cha Eui-jae có cảm giác như mặt đất dưới chân mình sụp xuống.

“…”

Cha Eui-jae chăm chú quan sát gương mặt của Jang Mi-sook. Cả đôi tay bình thường của cô ấy nữa. Tất nhiên, người phụ nữ trước mặt chẳng có gì giống với dì của anh. Chuyện phải thế mới đúng.

“Thôi nào, đi thôi. Cậu ấy đang chờ. Thật sự, cậu ấy không có chút kiên nhẫn nào đâu, chẳng một chút nào…”

Lẩm bẩm, Jang Mi-sook quay người và bắt đầu bước đi. Cha Eui-jae định thần đi theo cô như bị thôi miên, nhưng chân anh bất chợt khựng lại. Gương mặt anh nhăn nhó phía sau mặt nạ khí. Điều giữ chân anh không tiến lên được chẳng gì khác ngoài suy nghĩ về hậu quả nếu không nghe theo lệnh của Lee Sa-young.

Không phải anh sợ Lee Sa-young, hoàn toàn không. Chỉ là...

‘Tên đó sẽ lại mắng mình vì hành động tự ý nữa cho mà xem…’

Khó lòng mà xoa dịu được Lee Sa-young đang giận dỗi!

Ý nghĩ phải dành cả đống thời gian để dỗ dành hắn khiến anh phát ngán. Trong đầu anh đã nghe rõ giọng nói mỉa mai của Sa-young...

‘Ồ, thật sao...? Rồi sau đó thì sao?’

‘À… vậy à?’

‘Giỏi lắm… Mà anh biết đó không phải là khen đúng không?’

Khỉ thật. Cha Eui-jae nghiến răng.

‘Như bị còng xích trói vậy.’

Nếu ai định còng xích anh, thì họ đã thành công. Cha Eui-jae vốn dĩ hay bốc đồng, giờ đây lại đang suy nghĩ cẩn thận. Anh dậm chân xuống đất, tiếp tục suy ngẫm.

Ở yên một chỗ vẫn tốt hơn là lang thang đâu đó chưa quen thuộc. Dù gì, thứ duy nhất anh biết về chợ cá này là ở đâu đó có một người tên Mackerel. Khoảng cách về thông tin là quá lớn.

Thực ra, anh không hứng thú lắm với việc làm theo lệnh của Lee Sa-young. Nhưng dù vậy, có một điều rõ ràng. Giờ đây, anh đã có người để nhờ giúp đỡ, kể cả khi anh không tự hành động. Những người như Lee Sa-young hay Seo Min-gi. Anh tin rằng ngay cả khi anh không làm gì, họ vẫn sẽ giúp đỡ anh.

“…”

Jang Mi-sook, đang bước phía trước, quay lại với vẻ mặt bối rối.

“Sao lại đứng đó vậy? Đi thôi chứ.”

“Ờ…”

Cha Eui-jae hắng giọng rồi ngập ngừng nói.

“Hội trưởng… bảo tôi chờ ở đây.”

“Cái gì cơ?”

“Xin lỗi.”

Tiếng cười bật ra từ phía trước anh. Jang Mi-sook cười đến nỗi giọng cô vang khắp chợ cá. Cô lau nước mắt sau tràng cười dài.

“Ôi chao, lâu lắm rồi tôi mới nghe được câu này. Cậu là người mới đúng không?”

“…”

Chuyện đó có gì buồn cười đến vậy sao? Trước khi kịp hiểu ra sự bối rối của mình, điện thoại anh rung lên. Jang Mi-sook chỉ vào nó, gật đầu.

“Sao không xem thử? Có khi nhận được tin nhắn đấy.”

Cha Eui-jae lấy điện thoại từ túi áo khoác ra và bật lên. Quả thật, như cô nói, có một tin nhắn chờ sẵn. Thực ra, không chỉ một.

Người gửi là...

Sa-young: Sẽ mất chút thời gian.

Sa-young: Anh có thể đi theo một người tên là Jang Mi-sook.

Sa-young: Em sẽ đến sớm thôi.

Lee Sa-young.

Cha Eui-jae lưỡng lự một lát trước khi ngón tay anh di chuyển để gửi hồi đáp.

[Hiểu rồi.]

Beep. Tin nhắn được gửi. Ngay khi cất điện thoại vào túi.

“Dù sao thì, tôi thích sự cẩn trọng của cậu. Niềm tin là một đức tính quan trọng, nhất là trong thời đại hỗn loạn này.”

“…”

“Đứng yên là quyết định đúng nửa. Đến tận đây vẫn là vùng an toàn.”

“…Hả?”

“Rồi cậu sẽ hiểu.”

Jang Mi-sook mỉm cười ấm áp, như muốn hỏi rằng giờ cậu đã tin tưởng cô chưa. Cô lắc nhẹ đầu, chỉ vào chiếc tai nghe trong tai.

“À, thôi nào, đi thôi. Cậu ấy giục tôi nhanh lên kìa.”

Chợ cá này là một hầm ngục.

Không phải ẩn dụ đâu—một hầm ngục thực sự. Sau lớp mặt nạ khí, đôi mắt xanh thẳm của Cha Eui-jae quan sát kỹ lưỡng khu vực. Mỗi bước chân, xung quanh anh lại biến đổi.

Một quầy bán cá sống biến thành một gian hàng bán tempura nóng hổi, rồi lại thành quầy bán hải sản khác. Anh cố tìm ra quy luật, nhưng chẳng có quy tắc nào cả. Mọi thứ dường như thay đổi theo ý thích của kẻ cai quản nơi này. Mỗi bước đi, âm thanh kêu kẽo kẹt, như những khối lập phương đang xoay và khớp lại, khiến anh cảm thấy chóng mặt.

Nơi này là một mê cung sống.

“Cậu không ngạc nhiên lắm nhỉ? Người khác lần đầu nhìn thấy thường xỉu ngay đấy.”

“À… không, tôi ngạc nhiên mà.”

Cha Eui-jae đáp lại máy móc, và Jang Mi-sook cười phá lên.

“Cậu dối tệ quá!”

“…”

Mình thật sự tệ vậy sao? Cha Eui-jae hơi bĩu môi. Jang Mi-sook chỉ vào con hẻm nhỏ đang thay đổi liên tục.

“Muốn biết một điều thú vị không? Ở đây có cả trung tâm người thất lạc đấy.”

“Trung tâm người thất lạc? …Thật không?”

“Tất nhiên rồi! Những tân binh không biết gì, bước vào đây với hy vọng mua bán thông tin, nhưng rồi lại bị lạc. Ngày nào cũng có hàng chục vụ như thế.”

Jang Mi-sook, vốn quen thuộc với cảnh tượng này, bước đi một cách điêu luyện qua những lối đi rối rắm. Không có người dẫn, cậu chắc chắn sẽ lạc lối. Giờ thì Cha Eui-jae hiểu vì sao Lee Sa-young đã cảnh báo anh phải đứng yên. Nếu tự mình đi loanh quanh, anh có thể đã bị đưa thẳng tới trung tâm người thất lạc. Ôi trời, đúng là ác mộng.

‘Tốt thật, mình đã nghe lời.’

Cha Eui-jae bất ngờ chuyển chủ đề.

“Vậy những người lần đầu thì phải làm gì?”

“Cần phải đăng ký trước! Rồi đợi cho đến khi được chỉ định một người hướng dẫn.”

“…Chắc không phải ai cũng được chỉ định.”

Cha Eui-jae nhìn quanh. Trong khung cảnh liên tục thay đổi, những người bán hàng vẫn làm công việc của họ một cách điềm tĩnh, nhưng đôi mắt thì sắc bén. Ánh mắt của những thương nhân.

“Cậu nhanh nhạy đấy. Đúng vậy. Nơi này vận hành bằng thông tin. Chỉ những ai được cho là có thông tin giá trị mới được chỉ định hướng dẫn. Các hội được chỉ định trên cơ sở toàn hội. Vậy nên cậu là trường hợp đặc biệt. Đáng lẽ cậu phải tìm tôi ngay khi tới đây.”

“…Tôi không nghe gì về chuyện đó cả.”

“Hohoho, nhờ vậy mà tôi mới được vui một chút.”

“…”

Cha Eui-jae ngập ngừng hỏi.

“Tất cả những người bán hàng đều là thợ săn sao?”

“Một số là, một số không.”

“Vậy làm sao đảm bảo an toàn cho những người không phải thợ săn?”

“An toàn à?”

Jang Mi-sook liếc lại phía anh, rồi lại cười lớn. Đến giờ, tiếng cười sảng khoái của cô đã quen đến nỗi không có lại thấy thiếu.

“Ôi, đừng lo! Chỗ này còn an toàn hơn nhiều nơi khác đấy.”

“…”

“Đến rồi.”

Cô dừng lại trước một cửa tiệm trông giống như những cửa hàng khác mà anh đã thấy. Các bể nước chảy tuần hoàn, cá bơi lội bên trong, mùi tanh mặn của biển.

Biển hiệu treo từ trần nhà chớp tắt. Trên tấm biển trắng, dòng chữ “Công ty Thủy sản Jangmi.

“…Ồ, cậu đến rồi.”

Một giọng nói ủ ê vang lên. Cha Eui-jae tìm kiếm nơi phát ra giọng nói đó. Một chàng trai trẻ với mái tóc rối bù đang cúi mình, rửa con dao. Xung quanh anh ta có một luồng khí đen tối, như chỉ quẩn quanh đúng chỗ đó. Cậu mặc một bộ đồ đầy màu sắc; tạp dề vinyl màu xanh dương sáng, đôi ủng đỏ, và găng tay cao su màu hồng. Rất khó để nhìn rõ mặt cậu vì những sợi tóc mái dài.

Jang Mi-sook vỗ nhẹ vào lưng Cha Eui-jae.

“Đây là con trai tôi. Chào đi nào.”

“Hả? À, chào.”

Con trai cô lặng lẽ gật đầu. Jang Mi-sook cười khúc khích.

“Nó hơi ngại… Vào trong ngồi đi. Con trai! Cắt cho mẹ vài lát cá bơn đi.”

“Được ạ…”

Con trai cô đặt con dao xuống, cầm lấy chiếc vợt lưới, rồi bước đến bể nước với dáng điệu lóng ngóng. Cha Eui-jae lắc đầu.

“Không cần sashimi đâu…”

“Ở đây mà không ăn miếng nào thì không hay lắm đâu. Thôi, vào đi!”

Chưa kịp nhận ra, Cha Eui-jae đã ngồi ngay ngắn trên một chiếc đệm. Đôi tay Jang Mi-sook di chuyển nhanh thoăn thoắt khi cô đẩy anh vào phòng, lau bàn, sắp xếp bát đũa, đặt bình nước, cốc, và khăn ướt. Tất nhiên, Cha Eui-jae có thể theo kịp tốc độ đó, nhưng…

‘Cô ấy là thợ săn à?’ Đôi mắt anh dõi theo từng chuyển động của cô. Anh định học để áp dụng vào công việc làm thêm tại quán canh giải rượu. Nhưng ngay sau đó ánh mắt anh dừng lại.

‘…Có lẽ mình sẽ không quay lại quán nữa.’

Cha Eui-jae ngơ ngẩn nhìn những món ăn phụ được bày ra trước mặt. Anh bỗng nhớ ánh đèn mờ của quán canh giải rượu, và cái máy cho thú cưng tự động— không, chính là trạm kim chi và món ăn phụ tự phục vụ. Hơn bao giờ hết.

‘Mong mọi người ở đó vẫn ổn…’

Không ngờ anh lại nhớ những khách hàng quen như kẻ thù. Giờ họ ăn ở đâu? Có ai bị đói không? Dù thời gian làm thợ săn dài hơn nhiều so với làm thêm, anh vẫn không thể kìm được cảm giác hoài niệm.

“Cá bơn sashimi đây!”

Một đĩa trắng đột ngột xuất hiện trong tầm mắt ngơ ngẩn của anh. Trên đó chất đầy những miếng sashimi trắng muốt, săn chắc. Chết thật, trông ngon quá. Cha Eui-jae sực tỉnh. Jang Mi-sook cười tươi rói.

“Tôi sẽ đóng cửa lại để cậu có thể tháo mặt nạ và ăn thoải mái.”

Quả là hướng dẫn viên từ hội Pado, chu đáo hết mức. Cạch. Cánh cửa đóng lại. Cha Eui-jae ngẩng đầu. Đây là một không gian kín. Tuy nhiên, vẫn có một người ngồi đối diện anh. Con trai của Jang Mi-sook.

Mái tóc xanh thẫm che khuất khuôn mặt cậu ta là một màu xanh chàm đậm.

“…”

Không hề ngạc nhiên, Cha Eui-jae mở chiếc đũa gỗ và bẻ đôi. Tiếng gãy giòn vang lên. Và rồi,

Vút—!!

Không chút kinh ngạc, anh kẹp chặt thứ gì đó bay về phía mặt mình bằng đôi đũa. Cha Eui-jae cau mày kiểm tra thứ anh vừa bắt được. Đó là một tấm danh thiếp cứng.

[Chợ cá Noryangjin]

[Mackerel*] (Cá Thu)

Cha Eui-jae đọc nội dung trên tấm danh thiếp rồi thở dài. Anh vò nát tấm danh thiếp trong tay, dáng vẻ thẳng thớm ban đầu bỗng chùng xuống.

“Này.”

“…”

“Cậu biết tôi là ai, đúng không?”

“…”

Cái đầu với mái tóc xanh lam khẽ gật. Tất nhiên rồi. Cha Eui-jae ném thẳng tấm danh thiếp bị vò về phía cậu ta.

“Cậu làm cái trò gì mà ném đồ vào tôi thế hả?!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.