Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 216: Thoả Thuận



Một tiếng hét vang lên. Sau khi tiếng hét lắng xuống, một âm thanh rít nhỏ bắt đầu vang lên. Tiếng hét, tiếng rít, tiếng hét, tiếng rít, “cứu tôi!”, Tiếng rít. Âm thanh rít càng lúc càng gần. Người đàn ông với đôi mắt lo lắng liếc nhìn về phía cửa và bắt đầu xé nát đống giấy tờ trên bàn.

Nhưng có quá nhiều giấy để xé chỉ một mình. Chết tiệt! Người đàn ông cắn mạnh môi. Máu trào ra.

Rồi điều đó xảy ra.

Cộc, cộc, cộc.

Tiếng gõ cửa lịch sự vang lên. Cuối cùng thì họ cũng đến. Người đàn ông nuốt nước bọt, lấy ra một cái nút bấm từ túi và siết chặt nó trong tay.

“…Ai đó?”

“Tôi ư? Một vị khách ~”

Giọng nói vui vẻ, trầm thấp trả lời. Đó là giọng anh chưa từng nghe ở đây. Người đàn ông áp người vào tường, ngón tay lơ lửng trên nút bấm. Đúng lúc đó, một giọng nói cao hơn chen vào.

“Cậu đang nói gì vậy? Cứ mở đi.”

“Có thể là kẻ điên, hoặc quái vật. Cần kiểm tra xem đầu họ còn tỉnh táo không.”

“Ha…”

“Ờ thì, vì có vẻ họ còn khả năng giao tiếp…”

Người đàn ông nghiến răng và nhấn nút.

Bíp—

Screeeech!

Khi nút được nhấn, cánh cửa bật mạnh mở ra, và một vật gì đó bay thẳng về phía anh. Đôi mắt người đàn ông mở to. Khi cơ thể đang đông cứng của anh cuối cùng cũng thả lỏng, một chất lỏng chảy xuống từ tai anh. Anh chạm vào chỗ tai đã từng có. Đau đớn kinh hoàng bùng lên.

“A, a, a…”

AAAAHH! Người đàn ông cúi người xuống, gào thét như một con thú.

Đứng ở cửa là hai bóng người. Một người đàn ông, dựa người tự nhiên với hai tay trong túi áo khoác parka trắng, và một người phụ nữ mặc áo khoác da đen, khuôn mặt được che kỹ lưỡng bằng mũ lưỡi trai và khẩu trang. Người phụ nữ kéo khẩu trang xuống cằm. Đôi môi đỏ thắm của cô cong lên, giọng nói sắc lạnh.

“Cậu không thể xử lý gọn gàng hơn chút sao? Nếu máu bắn lên dữ liệu thì sao?”

“Ugh, lại cằn nhằn…”

“Khi được thuê, cậu nên nghe lời người thuê mình, đúng không?”

“Xin lỗi~? Tôi chỉ nghe lời những ai tôn trọng sự tự do của tôi thôi.”

“Cậu có biết cậu được trả bao nhiêu không? Làm việc tử tế đi.”

“À, phải rồi. Hmm, tôi nên…?”

Người đàn ông, đang đứng ở tư thế ném, cuối cùng giơ cả hai tay lên.

“Oops! Tôi chỉ định ném dọa chơi thôi, nhưng lỡ tay trúng rồi ~”

“Ha… nếu ông ấy chết vì mất máu thì sao?”

“Ông ta không chết chỉ vì mất một cái tai ~ Tôi còn trải qua tệ hơn nhiều. Dù sao…”

Giữa tiếng hét, có tiếng gầm gừ trộn lẫn vào. Người đàn ông trong chiếc áo parka hất cằm về phía góc phòng.

“Muốn tôi xử lý luôn nếu cô thấy khó chịu?”

“Không, cứ rắc thuốc lên ông ta.”

“Rộng lượng thật.”

Người phụ nữ mặc đồ đen biến mất trong chốc lát. Những tia sáng lóe lên đây đó, theo sau là âm thanh bắn tung tóe. Máu phun ra trên bức tường trắng thành những vệt dài. Trong khi đó, người đàn ông trong chiếc áo parka lượn lờ tiến đến, như một kẻ say.

Anh rút cây rìu dính máu ra khỏi tường và cúi người xuống trước người nghiên cứu đang run rẩy. Máu nhỏ giọt từ lưỡi rìu.

Người đàn ông bật nắp chai thuốc bằng một tiếng "bụp" mềm mại, túm lấy tóc của nhà nghiên cứu.

“Buông tay ~”

“Ư…”

“Nếu là tôi, tôi sẽ nghe lời trước khi mất thêm một phần cơ thể.”

Đôi tay đẫm máu vội vàng buông ra. Người đàn ông đổ cả chai thuốc lên tai. Vùng bị cắt nhanh chóng bắt đầu hồi phục. Cơn đau dịu đi, và tiếng gầm gừ của sinh vật dần lặng xuống.

Một lúc sau, người phụ nữ từ trong bóng tối xuất hiện trở lại, vẻ ngoài không thay đổi ngoài một giọt máu trên má. Cô gạt thanh kiếm của mình, giũ bỏ những giọt máu bám lại. Giọng cô đầy giận dữ.

“Bao nhiêu người đã bị ông bắt cóc để làm những việc như thế này?”

“…”

“Nhìn đây ~”

Một bàn tay đột ngột xuất hiện, búng ngón tay. Người nghiên cứu ngước lên trong hoảng loạn. Người đàn ông tháo mũ trùm đầu. Tóc rối xù lộ ra. Mái tóc xanh nhạt lấp lánh dưới ánh sáng. Đôi mắt nhà nghiên cứu mở to, sợ hãi.

“Tại… tại sao, tại sao cậu lại ở đây…”

Đôi mắt xám cong thành hình lưỡi liềm. Ban Gyu-min — Gyu-Gyu — nở nụ cười độc ác.

“À, tôi được trả tiền ~? Chỉ cần trả đúng giá, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”

Đôi giày dính máu bước lại gần. Tay cầm thanh kiếm chọc nhẹ vào lưng nhà nghiên cứu.

“Cậu có rảnh để trò chuyện không?”

“Vâng, vâng. Hiểu rồi ~”

Gyu-Gyu túm lấy mặt của nhà nghiên cứu và nhướng mày nhìn người phụ nữ.

“Vậy chúng ta cần khai thác gì?”

Người phụ nữ mạnh tay tháo mũ lưỡi trai, mái tóc đen dài xõa xuống, xen kẽ những mảng màu vàng. Đôi mắt nâu sáng của cô ánh lên đầy hung dữ. Đó là Honeybee.

“Bất kỳ thông tin nào liên quan đến loại thuốc mà họ đã đưa cho Matthew…”

Cô ngừng lại một chút, lắc đầu.

“Không cần trực tiếp liên quan. Khai thác tất cả những gì hắn biết.”

“Yêu cầu khá rộng đấy ~”

“Nhìn vào bên trong, tôi nghĩ bọn này chính là kẻ tạo ra các biến dị. Hãy moi mọi thứ đến tận cùng.”

“Ồ, nghe thú vị đấy.”

“Xin tha…”

Búng, các tĩnh mạch trên bàn tay đang nắm mặt nhà nghiên cứu nổi lên. Dù nhà nghiên cứu la hét trong tuyệt vọng, âm thanh bị chặn lại bởi bàn tay của Gyu-Gyu. Đôi mắt xám của anh lấp lánh khi đôi môi cong lên.

“Có thể ngừng khóc không? Và đừng chảy nước dãi lên tôi… Tôi hơi ghét vi khuẩn đấy ~”

“Ugh, mmph!”

“Suỵt, nếu cậu cứ la hét, tôi sẽ không giảm đau đâu, hiểu chưa?”

“…”

“Tốt, ngoan đấy.”

Với nụ cười rộng, Gyu-Gyu nới lỏng tay và quay lại.

“Nhưng, sếp à, cô biết khả năng của tôi, đúng không?”

“Biết.”

“Cô cũng biết không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ lấy được thứ cô muốn?”

“Tôi biết. Dù sao cũng cứ làm đi.”

Honeybee ngồi lên bàn và cầm lấy những tài liệu bị xé nát. Khi cô ghép chúng lại, cô cười khẩy và liếc nhìn nhà nghiên cứu với ánh mắt lạnh lùng.

“Nếu hắn chết, chúng ta vẫn còn nhiều kẻ khác để hỏi.”

“Đáng sợ quá ~”

Gyu-Gyu cười khẩy khi nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của nhà nghiên cứu.

“Thôi nào, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“…”

“Tôi cũng đang bắt đầu tò mò đây…”

Gyu-Gyu rút từ trong túi ra một con xúc xắc 10 mặt. Anh đặt nó lên ngón tay cái và búng như đồng xu. Xúc xắc xoay tròn bay lên không trung. Chắp hai tay lại, anh nhắm mắt.

“Lạy Cha chúng con ở trên trời, xin Ngài thánh hóa danh Cha, triều đại Cha mau đến…”

Anh thì thầm lời cầu nguyện nhanh như chớp.

“…vì vương quốc, quyền năng và vinh quang thuộc về Ngài, đến muôn đời.”

Con xúc xắc, vẫn xoay tròn trên không trung, từ từ dừng lại.

“Amen.”

Xúc xắc rơi xuống sàn với một tiếng lạch cạch. Tak, tadadak… Nó lăn và cuối cùng dừng lại khi chạm vào chân nhà nghiên cứu.

Số 6.

Gyu-Gyu thở dài và gãi đầu tóc rối. Bàn tay của anh giờ đã sắc bén như móng vuốt thú, hạ từ đầu xuống.

“Tôi đã đi nhà thờ hàng tuần cả tháng này. Đúng là xui xẻo.”

“Còn gì khác không?”

“Ừ ~… Giờ làm gì đây?”

“Còn làm gì nữa?”

Honeybee khoanh chân lại.

“Hãy làm những gì cậu giỏi nhất. Đó là lý do chúng tôi thuê cậu.”

“À, đúng rồi…”

Bàn tay thô ráp của anh bịt chặt miệng nhà nghiên cứu, nhấc bổng hắn lên. Lơ lửng trên không trung, nhà nghiên cứu đong đưa. Giữa đôi môi hé mở của người đàn ông, những chiếc răng sắc nhọn lấp lánh. Đôi mắt xám lấp lánh tinh nghịch khi anh bẻ ngón tay út. Tiếng hét của nhà nghiên cứu bị bóp nghẹt trong tay anh.

“Nếu cậu không muốn đau thêm, thì bắt đầu nói đi, hiểu không? Tôi sẽ bắt đầu với các ngón tay…”

--------

Mối quan hệ bí mật giữa hai người đứng đầu.

Vụ bê bối liên quan đến người đứng thứ nhất và thứ hai, vốn đã làm chấn động cả đất nước, đã nhanh chóng lắng xuống hơn mong đợi, nhờ sự can thiệp của một kẻ buôn tin đồn trong bóng tối được biết đến với cái tên Cá Thu.

Cá Thu đã lan truyền đủ loại tin đồn để pha loãng thông tin. Vì chính Cá Thu là người gieo rắc tin tức, nên cũng hợp lý khi Cá Thu dọn dẹp mớ bòng bong này. Dù ủng hộ tự do báo chí, Cá Thu hoàn toàn bất lực trước sự hiện diện đe dọa của J, người đã lao vào như một cơn bão, mang theo khí thế hung tợn.

“Tự do báo chí từ khi nào mà lại bảo vệ những điều bịa đặt thế hả?”

“Đây không phải bịa đặt, hyung-nim! Không phải chuyện này là thật sao? Còn những dấu vết trên cổ của hội trưởng thì sao!”

“Ý cậu là sao ‘thì sao’? Là từ đây ra đấy!”

“Ack! Gah!”

Tin đồn về những dấu vết lạ trên cổ của Lee Sa-young, hội trưởng hội, và về mối quan hệ bất thường, có phần thân mật quá mức giữa hai người đã được truyền tai như những truyền thuyết đô thị qua HunterNet, các trang ẩn danh, và qua những lời xì xào trên phố.

Nhờ vào sự giao dịch bí mật giữa hai người đứng đầu, bầu không khí khó chịu tưởng chừng đang lắng xuống vẫn còn tồn tại. Cục Quản lý Thức Tỉnh Giả lo lắng trước sự gia tăng số lượng thợ săn cấp thấp mất tích. Mặc dù đã phát hành nhiều thông báo cảnh báo các thợ săn không nên đi lại một mình và hợp tác với nhiều hội khác nhau, số vụ mất tích vẫn tiếp tục tăng.

Các Thức Tỉnh Giả, từng được coi là biểu tượng của sự an toàn và thành công, dần dần trở thành một mối đe dọa mới. Họ giờ đây bị xem là những quả bom hẹn giờ, có khả năng biến thành quái dị bất cứ lúc nào. Dù điều này vẫn còn được coi là một thuyết âm mưu…

“Chúng ta sắp không thể giữ bí mật về các nhân chứng nữa rồi.”

“…”

Jung Bin thở dài nhẹ, gõ bút lên bàn. Ngày càng nhiều người bắt đầu nhận ra rằng những quái dị này thực chất là thợ săn. Đôi mắt nâu của anh đầy lo lắng.

“Điều này thật rắc rối…”

“À, đúng rồi!”

Ai đó phấn khích giơ tay lên.

“Tôi vừa gặp J! Sao không nhờ J giúp?”

“J sao?”

“Đúng vậy, J đã đến Cục Quản lý Thức Tỉnh Giả trước đó.”

“Ồ, nếu vậy…”

“Không.”

Một câu trả lời dứt khoát cắt ngang cuộc trò chuyện. Nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt của Jung Bin đã biến mất. Dù nó nhanh chóng trở lại khi các thành viên trao đổi những ánh mắt thận trọng, anh siết chặt hai tay lại và nói.

“J đang bận với những việc khác.”

-----

Một làn hơi mỏng bốc lên từ cốc cà phê trắng. Ham Seok-jeong thích đặt một chiếc máy pha cà phê trong phòng của giám đốc và tự tay pha cà phê. Khi Cha Eui-jae đến thăm cùng với dì của anh, anh thường được mời một cốc. Dù anh chưa từng uống, nhưng ngày ấy anh thấy rất thích thú.

Lời trách của dì anh, “Tại sao cô lại đưa cà phê cho một đứa trẻ?” và lời đùa của Ham Seok-jeong, “Thằng bé lớn rồi, không sao đâu.”

Giờ đây, Cha Eui-jae thậm chí không còn có thể dùng từ “Viếng thăm”.

Thay vì ngồi ở ghế danh dự, Cha Eui-jae ngồi đối diện với Ham Seok-jeong, người đang nhìn anh chăm chú. Mái tóc đen một thời giờ đã có những sợi bạc, và khuôn mặt in hằn dấu vết của thời gian cùng vài vết sẹo mới.

Thật kỳ lạ khi anh nhận ra dòng chảy của thời gian trong những khoảnh khắc như thế này. Vì Cha Eui-jae không thay đổi suốt tám năm qua, anh buộc phải nhìn vào những người khác để nhận ra điều đó— dù đó là Jung Bin, Ham Seok-jeong, Song Jo-heon, hay thậm chí là Lee Sa-young.

Thịch. Ham Seok-jeong đặt cốc xuống. Đôi mắt sắc bén của bà dịu lại với một nụ cười nhẹ.

“Đã lâu rồi.”

---

Thịch, Ham Seok-jeong đặt cốc xuống.

“Lâu rồi không gặp.”

“Vâng.”

Sự im lặng lại bao trùm. Cha Eui-jae kiên nhẫn chờ đợi. Khoảng cách giữa họ, từng gần gũi như gia đình, giờ đã trở nên xa vời. Bà quay đầu, che miệng bằng một nắm tay, ho nhẹ. Trông bà không được khỏe. Ham Seok-jeong cố gắng kìm nén những cơn ho dồn dập đang đe dọa bật ra.

“Dạo này cô* có khỏe không?” (cô trong cô dì chú bác)

“Tạm thời thì có.”

“Tốt… tôi thấy nhẹ nhõm.”

Cha Eui-jae liếc nhìn cây gậy tựa bên ghế của bà. Đó là cây gậy mà anh đã thấy trong buổi họp báo.

“Cô đã dùng gậy chống rồi sao.”

“Ồ, cậu thấy trên TV à? Vậy là cậu không sống tách biệt tận nơi rừng núi sâu thẳm đâu nhỉ.”

Bà cười ngắn. Ha, đến cả một câu nói đùa đơn giản tôi cũng không làm nổi nữa. Cha Eui-jae cũng cười gượng. Ham Seok-jeong xoa đầu gối trái của mình.

“Tôi bị thương cách đây vài năm. Sau đó, tôi lùi bước khỏi tuyến đầu… và trở thành một kẻ già cỗi mắc kẹt ở hậu trường.”

Sự im lặng lại tiếp diễn. Vì lý do nào đó, cuộc trò chuyện của họ cứ không thể chảy trôi mạch lạc. Họ luôn khó khăn như thế này khi nói chuyện sao? Anh cố gắng nhớ lại, nhưng ngay cả ký ức đó cũng mờ nhạt. Cha Eui-jae chớp mắt.

‘Điều này cảm thấy lạ lẫm đến kỳ lạ…’

Lại là Ham Seok-jeong mở lời trước.

“Cậu ra khỏi vết nứt lúc nào thế?”

“Ồ, cũng chưa lâu lắm.”

“Vậy à.”

“…”

“Tôi sẽ không xin lỗi. Dù có thể quay ngược thời gian, tôi vẫn sẽ làm mọi thứ giống y như vậy. Tôi đã gửi Hye-kyung đi, và đã gửi cậu đi. Và tôi vẫn sẽ nhờ cậu giúp đỡ, mặt dày như thế.”

“Tôi biết.”

“Tốt.”

Cuộc trò chuyện cứ xoay vòng mà không chạm vào trọng tâm. Họ lặp lại những câu xã giao vô nghĩa vài lần. Thật là bức bối. Bất ngờ, Cha Eui-jae hỏi,

“Cô không tò mò tại sao tôi không đến gặp cô sớm hơn, mà lại đến bây giờ sao?”

Ham Seok-jeong nhấp một ngụm cà phê trước khi trả lời.

“Chắc phải có lý do gì đó.”

“Cô đã tìm tôi, đúng không?”

“Đúng. Khi nghe tin cậu đã sống sót trở về sau tám năm nhưng không xuất hiện, tôi đã nghĩ liệu có phải cậu bị thương quá nặng không thể di chuyển, hoặc đã mất trí nhớ.”

Cha Eui-jae chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Ham Seok-jeong. Những nét mặt từng sắc bén như chim săn mồi giờ đã mềm mại hơn theo thời gian, nhưng sự sắc sảo vẫn còn đó. Khi còn nhỏ, anh từng sợ bà. Bà ấy đặt cốc xuống và nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ đen.

“Điều đó nghe có giống như một cái cớ không?”

Ham Seok-jeong ngả người ra sau ghế, nụ cười nhạt thoáng hiện trên khuôn mặt nghiêm nghị.

“Vì đó là một cái cớ.”

“Phải, tôi nghĩ cũng có thể là vậy.”

Cha Eui-jae thở dài, ngồi thẳng người.

Ham Seok-jeong, giám đốc đầu tiên của Cục Quản lý Thức Tỉnh Giả. Bà đã dẫn dắt từ khi tổ chức này được thành lập, nổi tiếng với khả năng quan sát nhạy bén và khả năng suy luận sắc bén. Đó không phải là năng lực do thức tỉnh mà có; đó là bẩm sinh. Ngay cả J cũng không thể giấu được ý định thật sự trước mặt bà ấy.

Ham Seok-jeong điềm nhiên đan tay lại, lần lượt xếp từng ngón tay khi nói.

“Tất nhiên, tôi cũng muốn tìm cậu để bảo vệ cậu nếu cậu không thể tự vệ, và nhờ cậu giúp ngăn chặn sự kết thúc. Nhưng đó không phải là lý do chính.”

Cuối cùng, bà cũng đi vào trọng tâm. Bà ấy nhìn xuống bàn tay đang nửa gấp của mình rồi nghiêng đầu.

“Hye-kyung thế nào? Và các thợ săn khác?”

“…”

Dì.

Dì của Cha Eui-jae, thợ săn Park Hye-kyung, từng thân thiết với Ham Seok-jeong như chị em ruột. Cha Eui-jae nuốt khan. Khi cuối cùng anh mở miệng, giọng anh vỡ ra. Người khác có thể không nhận thấy vì âm thanh bị méo đi, nhưng chắc chắn Ham Seok-jeong sẽ nhận ra.

“Dì… và các thợ săn khác…”

Cha Eui-jae nắm chặt nắm tay, nhắm chặt mắt.

“Tôi không thể… tôi không thể cứu họ.”

“Cậu đừng nói xin lỗi.”

Giọng nói của bà sắc như dao. Cha Eui-jae ngẩng đầu lên ngay lập tức. Khuôn mặt của Ham Seok-jeong không thay đổi khi bà nhìn anh.

“Ngay cả cậu, J, cũng không thể làm được. Không ai khác có thể. Có đúng không?”

“…”

“Cậu chắc đã làm hết sức. Tôi biết. Các thợ săn vào cùng cậu cũng chắc đã làm hết sức mình. Và rồi, mọi chuyện đã thành ra như vậy.”

Ngực anh quặn lại khó chịu. Đây không phải là phản ứng mà anh đã chuẩn bị sẵn sàng, không phải là câu trả lời anh đã chuẩn bị để nghe hết lần này đến lần khác. Nó là một điều gì đó hoàn toàn khác. Cha Eui-jae cúi đầu, không thể nói nên lời. Ham Seok-jeong thở dài nhẹ nhàng.

“Là giám đốc, đó là những gì tôi nên nói.”

“…”

“Nhưng vẫn…”

Bà cúi đầu xuống, tự lẩm bẩm.

“Tôi đã biết họ đã chết. Chính tôi là người chính thức tuyên bố họ tử vong, và cũng đã tám năm rồi. Hơn nữa, nếu Hye-kyung còn sống, chắc chắn cô ấy đã đến gặp tôi rồi. Tôi biết.”

“…”

“Đôi khi tôi tự hỏi sẽ thế nào nếu tôi ngăn cô ấy lại vào lúc đó…”

“…”

“Nhưng những nghi ngờ mơ hồ và lời khai của một người sống sót lại mang trọng lượng khác nhau. Tôi xin lỗi, nhưng tôi cần nghe điều đó từ chính cậu, cho bản thân mình.”

Chậm rãi, Cha Eui-jae ngẩng đầu lên. Anh không chắc tại sao, nhưng anh muốn nhìn vào khuôn mặt của Ham Seok-jeong. Bà…

“Tôi cuối cùng có thể buông bỏ.”

…không có biểu cảm gì cả.

Trống rỗng.

Như thể bà đã mất đi một điều gì đó vô cùng quan trọng. Như một căn phòng trống rỗng.

Cha Eui-jae nhìn bà, không nói nên lời. Anh muốn nói điều gì đó, bất cứ điều gì, nhưng không một từ nào thoát ra được. Anh thẫn thờ nghĩ,

‘Thật kỳ lạ.’

Tại sao tôi lại nghĩ về Lee Sa-young lúc này?

Ham Seok-jeong nắm lấy tay vịn ghế và đứng dậy. Bà bước đi chậm chạp, khập khiễng quanh bàn đến chỗ Cha Eui-jae. Anh không thể không để ý đến dáng đi khập khiễng của bà. Bà cúi xuống và ôm anh nhẹ nhàng.

“Cảm ơn cậu. Và xin lỗi.”

“…”

“Chào mừng trở về.”

Điều này không giống bà chút nào. Thực tế, Cha Eui-jae nháy mắt ngạc nhiên.

‘Dì từng làm thế này thường xuyên.’

Điều gì sẽ xảy ra với một người khi họ mất đi nền tảng của cuộc đời mình?

‘Cô ấy…’

Bàn tay bà vỗ nhẹ lưng anh, giống như cái chạm của dì anh. Ban đầu anh hơi ngập ngừng, rồi từ từ vòng tay ôm lại. Cơ thể bà nhỏ hơn nhiều so với anh nhớ. Khi nhắm mắt, anh nghĩ,

‘Cô ấy sẽ sống phần đời còn lại với ký ức về dì…’

Cái ôm kéo dài cuối cùng cũng kết thúc. Cha Eui-jae nhanh chóng đứng lên để giúp Ham Seok-jeong quay lại ghế khi bà bước đi khập khiễng. Trông bà như kiệt sức khi ngồi xuống. Ham Seok-jeong thở dài ngắn ngủi trước khi hỏi.

“Nghĩ lại… có vẻ như cậu thân thiết với Sa-young.”

Chết tiệt. Bà ấy đã thấy bài báo. Cha Eui-jae

nhăn mặt. Anh sẽ phải mắng Cá Thu một trận nữa. Và rồi ý nghĩ khác lóe lên,

‘Sa-young? Có vẻ hơi thân thiết nhỉ?’

Cha Eui-jae trả lời ngập ngừng, khuôn mặt anh méo mó vì khó chịu.

“Xin lỗi? Ừm, thật ra không…”

“Có mà? Trong bài báo đó, cậu trông khá thân thiết với cậu ấy đấy.”

“Không, tôi chỉ nghĩ… Nghe như cô thân thiết với cậu ấy hơn, khi gọi cậu ấy là Sa-young như vậy…”

“Cậu nghĩ cậu ấy thích tôi sao? Khó mà tin.”

Ham Seok-jeong cười khẽ và cầm lấy cốc. Tách cà phê một thời từng nóng giờ đã nguội lạnh. Bà nhắm mắt và lẩm bẩm,

“Đã nhiều năm rồi. Chuyện đó xảy ra sau khi cậu vào vết nứt Biển Tây. Có một thời gian Jung Bin và Bae Won-woo mất liên lạc nhiều tháng. Báo cáo cuối cùng của họ nói gì đó như, ‘Tôi cần chăm sóc một đứa trẻ, nên tôi sẽ không thể quay lại một thời gian. Xin lỗi.’ Lúc đầu, tôi nghĩ đó là điều vô lý.”

“…”

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cha Eui-jae.

Nghĩ lại, chẳng phải Lee Sa-young từng nói cậu ấy sống với Jung Bin sao? Anh gần như quên mất, nhưng ký ức bỗng hiện rõ. Cha Eui-jae tập trung vào câu chuyện hơn.

“Vài tháng trôi qua như vậy. Chúng tôi vốn đã thiếu nhân sự, nhưng với hai thợ săn mạnh nhất của chúng tôi vắng mặt, tình hình rất hỗn loạn.”

Điều đó có lý. Với Jung Bin và Bae Won-woo, hai trong số những thợ săn hạng cao nhất, không hoạt động— cộng thêm việc anh cũng vắng mặt— chắc chắn là rất hỗn loạn. Ham Seok-jeong thở dài.

“Rồi đột nhiên, tôi nhận được tin nhắn. Họ đang mang theo một đứa trẻ. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta sẽ phải chuẩn bị một phòng chơi gì đó, nhưng rồi họ xuất hiện với một chàng trai trẻ cao lêu nghêu. Hơi quá tuổi để gọi là một đứa trẻ.”

Bà ấy đang nói về Lee Sa-young sao?

“Nhưng hai người đó đối xử với cậu ta như một đứa bé năm centimet, chiều chuộng hết mực. Nhìn bề ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng đôi mắt của cậu ta… có gì đó bất thường trong đó.”

Đó chắc chắn là Lee Sa-young!

Đôi mắt bất thường? Chỉ có thể là Lee Sa-young. Cha Eui-jae lắng nghe khi Ham Seok-jeong khẽ bật cười.

“Xem kìa. Mặt cậu sáng lên ngay khi nhắc đến Lee Sa-young.”

“…”

Bà ấy thậm chí không thể thấy khuôn mặt anh dưới lớp mặt nạ, nhưng bằng cách nào đó vẫn nhận ra. Cha Eui-jae vô thức chạm vào mặt nạ. Thịch, Ham Seok-jeong đặt cốc xuống và đan các ngón tay lại.

“Thôi, đùa đủ rồi. Chúng ta hãy làm một thỏa thuận.”

“…Thỏa thuận gì?”

“Sẽ không làm gì tổn hại đến cậu.”

Cha Eui-jae nuốt khan. Anh không biết bà ấy sẽ đề nghị điều gì. Ham Seok-jeong mỉm cười, nhưng nụ cười vẫn phảng phất sự trống rỗng.

“Thỉnh thoảng hãy gặp và trò chuyện với tôi. Chia sẻ những câu chuyện.”

“Xin lỗi?”

“Tôi sẽ kể cậu nghe những câu chuyện về Sa-young mà cậu không biết, và cậu kể cho tôi những câu chuyện về Hye-kyung mà tôi chưa từng nghe.”

Cha Eui-jae ngơ ngác chớp mắt. Ham Seok-jeong chống cằm lên tay.

“Và khi cậu sẵn sàng, hãy kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra trong vết nứt. Hãy nói với tôi về khoảnh khắc cuối cùng của cô ấy.”

“…”

Cha Eui-jae thở ra một cách nhẹ nhàng. Ham Seok-jeong mỉm cười, gương mặt không biểu cảm.

“Cậu nghĩ sao? Nghe có vẻ không gây hại gì, đúng không?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.