Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 229: Kỳ Đại Hội (1)



Cục Quản lý Thức Tỉnh hôm nay đặc biệt nhộn nhịp do kỳ Đại hội sắp tới. Giữa không khí hỗn loạn trong tòa nhà, có một người bước qua, cắt ngang dòng người.

Cộc, cộc, cộc… Tiếng gậy gõ xuống sàn cùng tiếng bước chân vang lên trên hành lang. Đó là Ham Seok-jeong và Jung Bin. Mọi người vội vàng cúi chào, nhưng Ham Seok-jeong chỉ khẽ gật đầu và nhanh chóng bước qua. Bước chân bà nhanh nhẹn, và nếu không nhìn kỹ, bạn khó nhận ra bà ấy có một chút khập khiễng. Khi bước vào một hành lang yên tĩnh hơn, bà hỏi Jung Bin, người đang theo sát phía sau:

“Công tác chuẩn bị cho Đại hội đến đâu rồi?”

“Chúng tôi đang ở giai đoạn cuối. Hầu hết mọi người đã xác nhận tham dự, và J cũng cho biết họ sẽ đến. Cả Hong Ye-seong cũng bày tỏ muốn tham dự, nên tôi đang lên kế hoạch hộ tống cậu ấy sớm.”

“Heh, sao mà không muốn tham dự nếu nó giúp thoát khỏi ngọn núi chứ? Dù chính cậu ta là người yêu cầu bị nhốt.” (người xung quang nói)

“Haha, cũng là bản chất con người thôi, lúc nào cũng khao khát tự do.” (người xung quang nói)

“Còn gì đáng chú ý nữa không?”

“Còn có liên lạc từ Hội Pado.” Jung Bin.

“Về chuyện gì?”

“Họ báo rằng Honeybee… đã phá hủy toàn bộ cơ sở nghiên cứu. Đúng vậy, Lee Sa-young cũng cảnh báo rằng việc truy tìm dấu vết giờ sẽ khó khăn hơn.”

Jung Bin đưa bà một tập hồ sơ. Ham Seok-jeong nhíu mày nhẹ, cầm lấy tập hồ sơ và lật nhanh qua các trang.

“Honeybee à? Có phải đã từng có Thợ săn nào từ Hội HB trở thành dị nhân không?”

“Không có thông tin nào được báo cáo. Hội Pado cũng không cung cấp lý do cụ thể. Tuy nhiên…”

“Nhắc mới nhớ.”

“Dạ?”

Ham Seok-jeong dừng bước.

“Dạo này tôi không nghe tin tức gì từ Matthew.”

“…”

“Thằng bé từng gửi lời chào hàng tuần, không bao giờ thiếu một lần.”

“…”

“Còn có những lúc cậu mắt khi nhắc đến Matthew nữa.”

Ham Seok-jeong mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Chúng ta nên giả vờ đến bao giờ?”

“Không phải tôi giấu. Tôi định báo cáo, nhưng…”

Nhưng giám đốc… Jung Bin nuốt những lời định nói.

Ham Seok-jeong là người giữ vị trí giám đốc nhờ năng lực và sự bình tĩnh. Sau Ngày Thay Đổi, khi J xuất hiện công khai, Ham Seok-jeong bắt đầu có dấu hiệu bất an. Bà trở nên nhạy cảm hơn khi bàn đến J và vết nứt Biển Tây. Đôi khi bà ngồi thẫn thờ hoặc không thể kiềm chế cảm xúc, đến mức ngay cả một người bận rộn như Jung Bin cũng nhận ra. Nhưng kể từ khi J đến gặp bà, bà dường như đã trở lại là chính mình. Hoặc có lẽ, bà đã trở nên lạnh lùng hơn.

Jung Bin cúi đầu.

“Xin lỗi ngài. Tôi chỉ muốn cân nhắc đến cảm xúc của Giám đốc, và điều đó làm chậm trễ báo cáo.”

“Lần sau, hãy báo ngay lập tức. Dù tôi có đang rất đau đầu với tình trạng hiện tại nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để lắng nghe.”

“…Tôi hiểu.”

“Giờ thì, nói tôi nghe. Chuyện gì đã xảy ra?”

“Dạ. Matthew đã bị nghiện một loại thuốc. May mắn thay, cơ thể cậu ấy chưa bị biến đổi, nhưng tâm trí thì đã mất kiểm soát. Tôi đã dùng năng lực của mình để cô lập Matthew trong tầng hầm của Hội Seowon.”

“Hiện tại tình trạng ra sao?”

“Không thay đổi. Bác sĩ Nam Woo-jin đang cố gắng giải độc cho cậu ấy, nhưng chỉ đủ để duy trì trạng thái hiện tại. Honeybee dường như đang lùng sục các cơ sở nghiên cứu, tìm kiếm tài liệu.”

“Cơn nghiện bắt đầu từ khi nào?”

“Honeybee nghi ngờ Song Jo-heon. Cô ấy nói tình trạng của Matthew tồi tệ hơn sau khi hợp tác với Hội Samra, nhưng không có bằng chứng rõ ràng, đó chỉ là nghi ngờ.”

“…Song Jo-heon, hửm.”

Ham Seok-jeong vuốt nhẹ tay cầm cây gậy. Jung Bin kiên nhẫn chờ bà lên tiếng. Ánh mắt bà ấy nhìn xuống, và bà khẽ lẩm bẩm.

“ Ông ta không phải kiểu người như vậy.”

Đó là niềm tin vào Song Jo-heon? Chà, hai người họ đã làm việc cùng nhau từ khi Cục Quản lý Thức Tỉnh được thành lập, nên có lẽ bà hiểu những mặt mà Jung Bin không biết. Nhưng điều bà nói tiếp lại là:

“Ông ta không phải loại người đủ can đảm để làm điều như thế này.”

Jung Bin không khỏi bật cười nhẹ, nhưng nhanh chóng kìm lại. Ham Seok-jeong với vẻ mặt nghiêm nghị, gõ nhẹ ngón tay lên tay cầm cây gậy.

“Song Jo-heon có tham vọng, nhưng thiếu quyết tâm. Ông ta là loại người ưu tiên sự an toàn của bản thân trên hết. Không đời nào lại dám làm gì nguy hiểm như đầu độc Matthew— người xếp hạng 3. Phải có điều gì khác…”

“…”

“Không thể nào ông ta hành động một mình. Phải có kẻ khác đang dụ dỗ ông ta.”

“…Có thể là người thuộc phe Prometheus?”

“…Ah, tôi cũng mong thế.”

Ham Seok-jeong nở nụ cười lạnh.

“Sẽ tốt biết bao nếu tất cả những kẻ rắc rối bị gom lại một chỗ.”

Khi Ham Seok-jeong trả tập hồ sơ lại cho Jung Bin và tiếp tục bước đi, âm thanh rung của điện thoại phá tan sự im lặng. Ham Seok-jeong lấy điện thoại từ túi áo ra, nhìn màn hình, và khuôn mặt bà lộ chút tò mò khi nhìn thấy tên hiển thị.

“Tại sao kẻ phiền phức này lại gọi tôi trước nhỉ?”

“Ai vậy ạ?”

“Còn ai khác có thể gọi bất thình lình như thế chứ?”

Bà giơ màn hình điện thoại cho Jung Bin xem. Khi thấy cái tên trên màn hình, anh cười ngượng.

[Kẻ Phiền Phức Số 1]

Ham Seok-jeong đưa điện thoại lên tai, bỏ qua lời chào hỏi và bắt đầu bằng một câu bông đùa.

“Mặt trời chắc sẽ mọc ở phía Tây vào ngày mai, khi cậu gọi tôi trước như thế này.”

Một giọng nói trầm, gắt gỏng đáp lại mà không chút khách sáo. Trong giọng nói có chút bực bội.

—J có đó không?

“J à…”

Ham Seok-jeong quay lại nhìn Jung Bin và ra hiệu bằng khẩu hình: “J nói sẽ đến mà?” Sau khi cẩn thận nhìn môi bà, Jung Bin lắc đầu. Bà cúi xuống sàn, mỉm cười.

“À, J. Đúng rồi, J có chuyện gì sao?”

—Anh ấy nói anh ấy sẽ đến gặp bà.

Jung Bin trợn mắt, cố nén cười. J hoàn toàn không xuất hiện hôm nay. Không thể có vấn đề gì với J, nên chắc chắn anh ấy đã nói dối để trốn đi đâu đó.

Vai của Jung Bin run nhẹ. Đồng nghiệp này đúng là gan dạ quá mức. Nói dối cả Giám đốc lẫn Lee Sa-young? Nếu bị bắt được thì hậu quả sẽ ra sao đây?

Ham Seok-jeong nhếch môi.

“Điều tôi muốn hỏi là, tại sao cậu gọi tôi thay vì gọi J?”

—Ha… Vì anh ấy không trả lời nên tôi gọi bà thay.

“Chà, tôi sẽ phải bảo J không bao giờ trả lời cuộc gọi của cậu nữa. Nhận được cuộc gọi từ cậu thế này khiến tôi thấy vui đến lạ.”

—Im đi.

Giọng của Lee Sa-young gằn gắt, nhưng Ham Seok-jeong không hề nao núng.

“Đừng nghi ngờ nhiều quá. Cậu nên học cách sống thảnh thơi đi.”

—…

“Tôi chắc chắn sẽ thông báo lại, nên cứ chờ đi. Lâu lắm rồi chúng tôi mới gặp nhau, và tôi có nhiều điều muốn nói.”

Cạch.

Cuộc gọi kết thúc đột ngột, không có lời tạm biệt. Ham Seok-jeong nhìn điện thoại, mỉm cười.

“Tôi nên cảm ơn J. Cuối cùng cũng có thứ thú vị để trêu cậu ấy. Trước đây, cậu ấy cứ như một khúc gỗ, chẳng vui vẻ gì cả.”

“Haha…”

Jung Bin cười gượng. Khi vừa mới học cách kiểm soát năng lực và được đưa đến Cục Quản lý Thức Tỉnh, Lee Sa-young là hình mẫu của sự cứng nhắc. Bất kể ai nói chuyện với hắn, hắn sẽ không trả lời, cũng chẳng nhìn họ lấy một lần. Chỉ khi những người như Jung Bin hay Bae Won-woo đến gần, hắn mới nói được một hai câu.

Cũng tương tự với Giám đốc Ham Seok-jeong. Khi bà nói chuyện, Lee Sa-young chỉ gật đầu mà không thốt ra một lời. Bae Won-woo và Jung Bin đã không ít lần bối rối, phải vẫy tay ra hiệu phía sau lưng hắn để khiến hắn tỏ hòa đồng hơn.

Có lẽ đó là sự dè dặt, thiếu kỹ năng giao tiếp, hoặc như một số người nói, chỉ đơn giản là kiêu ngạo…

“À, chúng ta nên giữ bí mật chuyện J không đến đây. Tôi tin cậu sẽ xử lý việc này.”

“Vâng.”

Ham Seok-jeong bắt đầu bước đi chậm rãi. Jung Bin điều chỉnh bước chân để theo kịp bước đi hơi chậm của bà.

“Nếu không giúp, có lẽ người đó* sẽ không ghé thăm tôi nữa trong tương lai.” (J)

--------

 

Trong khi đó, ở trong chiếc xe tải.

Cả hai người vẫn còn sốc, không thể thoát khỏi tình trạng bàng hoàng. Yoon Ga-eul đang dụi đầu vào cửa sổ, vẻ bực bội, trong khi Cha Eui-jae thì siết chặt tay lái, hoàn toàn mất tập trung. Dù cả tài xế lẫn hành khách đều đang mơ màng, chiếc xe tải vẫn di chuyển trơn tru. Chiếc đuôi cá vàng đỏ vẫy nhẹ. Cha Eui-jae, người đang lơ đễnh nhìn chiếc đuôi, đột nhiên có một suy nghĩ.

‘Khoan đã.’

Anh chỉ muốn tìm hiểu cách họ biết về chiếc đồng hồ, nhưng thay vào đó, lại nghe được một thông điệp bí ẩn từ Nam Woo-jin. Vậy giờ anh phải làm gì? Liệu anh có nên đi tìm Nam Woo-jin không? Nhưng Nam Woo-jin đâu có năng lực như Yoon Ga-eul, liệu anh ấy có biết được điều gì không? Đầu óc anh cảm giác như đang lơ lửng. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên. Cha Eui-jae lấy điện thoại ra.

“…”

Anh ngạc nhiên khi thấy có 12 cuộc gọi nhỡ.

Hơn nữa, mọi cuộc gọi đều từ…

[Sa-young]

Cái quái gì, tên này điên rồi sao? Cha Eui-jae rùng mình, nổi cả da gà. Anh chỉ mới chìm trong ký ức của Yoon Ga-eul khoảng 20 phút. Vậy mà Lee Sa-young không chờ nổi 20 phút đã gọi đến 12 lần!

Nhưng ngay sau đó, cảm giác rùng mình của Cha Eui-jae lại chuyển sang hướng khác. Khoan đã, đến mức này, chẳng lẽ hắn đã gọi cho cả Giám đốc? Nếu Giám đốc nói kiểu như, “J? Người chưa đến mà?” thì sao đây? Dù không nghĩ rằng Giám đốc sẽ làm thế, nhưng…

Đầu óc Cha Eui-jae bắt đầu hoạt động nhanh chóng. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại khác trong túi anh reo lên. Đó là chiếc điện thoại mà Seo Min-gi đã cài đặt cho anh.

[Giám đốc đã bao che cho anh. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hy vọng mọi việc được giải quyết ổn thỏa.]

Đó là tin nhắn từ Jung Bin.

Cha Eui-jae thở phào nhẹ nhõm, áp trán vào tay lái.

“…”

Và rồi anh nghĩ.

‘Mình đã có thêm chút thời gian, có lẽ giờ nên đến Hội Seowon, đúng không nhỉ?’

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.