Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 260: Quái vật Trắng



"Tránh ra!"

Một chiếc giày bệt dộng thẳng vào bụng ai đó. Thịch! Rầm! Với một tiếng động lớn, cơ thể bị đá văng qua góc phòng. Ngay vị trí người đó vừa đứng—

Đùng!

Một cái đuôi trắng khổng lồ giáng xuống. Bức tường bê tông nát vụn, bụi mù mịt bay lên không trung. Qua làn bụi dày đặc, một chiếc áo gi-lê màu vàng neon lộ ra. Người vừa tung cú đá, Yang Hye-jin, bĩu môi và cất giọng gọi lớn.

"Này, cậu ổn chứ?"

"Khụ... Tôi... tôi không sao...."

Khi bụi tan, một thợ săn tân binh đang ôm bụng và ho sặc sụa dần hiện ra. Jang Hye-jin cảm thấy chút áy náy nhưng nhanh chóng gạt đi. Thà để cậu ta trúng cú đá của cô còn hơn bị cái đuôi kia đè bẹp. Cô đưa tay lên không trung, triệu hồi một cặp rìu đỏ. Cảm giác nặng trịch của chúng trong tay khiến cô thấy quen thuộc.

Con quái vật trước mặt trông như một con cá sấu hai chân khổng lồ, nhưng toàn bộ cơ thể—từ từng chiếc vảy—đều trắng toát. Nó há cái miệng dài, để lộ một khoang miệng hoàn toàn trắng.

"Ngay cả bên trong miệng nó cũng trắng sao?"

Yang Hye-jin nghiêng cổ, làm các cơ thư giãn. Vì đây là một loại quái vật mới, cô cần thu thập một số dữ liệu. Cô nhún mạnh, nhảy lên không trung, siết chặt rìu trong tay. Điều đầu tiên cần kiểm tra là…

"Sức chịu đựng của con quái này!"

Bằng cả hai tay, cô vung mạnh những chiếc rìu xuống cổ con cá sấu. Thịch! Rìu của cô cắm vào vảy và thịt dễ dàng hơn dự đoán, chạm đến cả xương bên dưới. Dịch trắng bắn tung tóe khi con cá sấu rống lên đau đớn. Yang Hye-jin ấn sâu rìu vào.

"Không cứng như vẻ ngoài nhỉ…."

Thực tế, nó lại mềm một cách lạ lùng. Con cá sấu quẫy đuôi trong nỗ lực cuối cùng đầy tuyệt vọng, nhưng lưỡi rìu của Yang Hye-jin nhanh chóng cắt ngang qua cổ nó. Cái đầu khổng lồ rơi xuống đất với tiếng thịch, Yang Hye-jin dựa lưng vào cơ thể to lớn của nó, lắc mạnh rìu để giũ sạch chất lỏng trắng, rồi bĩu môi khó chịu.

"Haizz, đáng lẽ phải xử lý sạch sẽ hơn chứ."

"Xong rồi à?"

"Ừ, xong rồi. Cậu có mang lọ đựng mẫu không? Chúng ta cần phân tích máu con này này."

"Đợi một chút…."

Tân binh lảo đảo tiến lại gần, lấy ra từ kho đồ một chiếc lọ nhỏ và khăn lau. Yang Hye-jin lau tay, đeo găng, rồi thu thập một ít chất lỏng rỉ ra từ cổ con quái vật. Chất lỏng trong suốt màu trắng trông giống máu. Hyejin cau mày.

"Dạo này không phải xuất hiện ngày càng nhiều quái vật kỳ lạ thế này sao?"

"Đúng vậy! Dạo này đúng là số lượng có tăng đáng kể. Chúng giống với quái vật từ các hầm ngục bị ô nhiễm."

Yang Hye-jin lướt tay qua phần xương của con quái vật. Xương cứng, thịt mềm, và toàn bộ cơ thể nó—từ đầu, thân, đến các phần bị cắt rời—đều trắng xóa, như bị phủ một lớp tro. Những con quái vật đặc biệt này thường chỉ xuất hiện trong các hầm ngục bị ô nhiễm. Việc chúng xuất hiện trên đường phố...

Yang Hye-jin tiến lại gần đầu con cá sấu đã ngã xuống.

"Có báo cáo nào về quái vật tràn ra từ các hầm ngục bị ô nhiễm không?"

"À... không, tôi không nghĩ vậy. Hoàn toàn không có báo cáo nào!"

"Không có lấy một cái?"

"Không, không hề!"

"Chậc, hội lại giấu thông tin nữa à?"

"Không thể nào... Sau vụ lộn xộn lần trước, họ không dám đâu, đúng không?"

"Vậy tại sao mấy thứ này lại xuất hiện ở đây?"

"Có thể là một vết nứt mới xuất hiện không ạ?"

"Nếu có vết nứt, thì chúng ta đã không đứng đây nói chuyện. Mà đã bị gọi ra hiện trường ngay rồi. Haizz…."

Yang Hye-jin vò tóc đầy bực bội rồi ra hiệu cho thợ săn tân binh.

"Được rồi... kéo thứ này về. Hy vọng có người tìm ra điều gì đó."

"Vâng ạ!"

"Sau đó, liên lạc với các hội quản lý hầm ngục bị ô nhiễm. Yêu cầu họ hợp tác."

"Rõ!"

Thợ săn tân binh nhanh chóng bắt tay vào công việc, trong khi Yang Hye-jin cúi xuống trước cái miệng mở to của con cá sấu. Cô nhận thấy một điều mà trước đó cô chưa để ý.

"......"

Rút từ túi sau một chiếc đèn pin nhỏ, cô chiếu ánh sáng vào bên trong miệng và sờ lên những chiếc răng. Cô quay lại nhìn thợ săn tân binh.

"Này... chẳng phải răng cá sấu thường rất sắc nhọn sao?"

"Hả? Đúng thế, chúng thường rất sắc! Hình tam giác ấy."

"Tôi cũng nghĩ vậy…."

Những chiếc răng mà cô sờ thấy thì lại cùn và vuông. Thậm chí, những chiếc nanh đáng lẽ phải nhọn cũng bị mài tròn một cách kỳ lạ. Những chiếc răng này...

"......"

Hye-jin cẩn thận rà tay qua cấu trúc răng của con cá sấu, rồi theo bản năng, đầu lưỡi của cô lướt qua răng hàm của mình. Những chiếc răng đó lại giống…

…răng người?

------

“Yêu cầu điều tra các hầm ngục bị ô nhiễm?”

Thịch. Cha Eui-jae đặt bút xuống bàn và ngẩng đầu lên. Bae Won-woo, đứng chắp tay sau lưng trước bàn hội trưởng, gật đầu xác nhận.

“Vâng, đúng vậy J. Đây là thông báo chính thức từ Cục Quản lý Vết Nứt. Họ cần thông tin chi tiết về quái vật từ các hầm ngục bị ô nhiễm.”

“Tại sao họ lại đột nhiên yêu cầu?”

“Có tin đồn rằng những con quái vật vốn chỉ xuất hiện trong hầm ngục bị ô nhiễm đang tràn ra thế giới thực. Nghe nói thợ săn Yang Hye-jin đã trực tiếp đối mặt với một con. Do vậy mà họ đang yêu cầu thêm dữ liệu.”

Bên cạnh đó, có tiếng động nhẹ khi Lee Sa-young thay đổi tư thế nằm. Cha Eui-jae nhận lấy chiếc máy tính bảng từ tay Bae Won-woo, mở file đính kèm và xem xét. Hình ảnh trong đó là một con quái vật khổng lồ, đã bị chặt đầu và toàn thân trắng toát. Nó giống hệt với những sinh vật mà Cha Eui-jae từng thấy ở vết nứt Biển tây. Bae Won-woo gãi đầu ngượng ngùng.

“Theo Honeybee, cục đã gửi thông báo này đến tất cả các hội quản lý hầm ngục bị ô nhiễm, không chỉ riêng hội của chúng ta. Chúng ta không có lý do gì để từ chối, nên tốt nhất là hãy điều tra….”

“……”

Cha Eui-jae phóng to bức ảnh. Những chiếc răng bên trong cái miệng há rộng trông giống răng người phóng to, hoàn toàn khác với răng của cá sấu. Một ghi chú đi kèm chỉ ra rằng cấu trúc răng của quái vật này giống răng người hơn là răng bò sát. Anh thở dài. Bae Won-woo hắng giọng, có vẻ ngập ngừng.

“À… nhưng mà J này…”

“Sao đấy?”

“Tại sao… hội trưởng lại đang ở đây và con nằm dài trên ghế sofa vậy?”

Cha Eui-jae liếc qua chiếc sofa. Theo ánh nhìn của anh, Bae Won-woo tiến lại gần ghế. Có một người đang nằm dài trên ghế với một tấm chăn lông kẻ caro, Lee Sa-young lười biếng chớp mắt. Khi bắt gặp ánh mắt của Bae Won-woo, hắn trơ trẽn đáp.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

“…Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi bệnh.”

“Bệnh thì nên đi bệnh viện chứ? Đến hội Seo-won đi.”

“Không phải bệnh đến mức đó, chỉ… hơi bệnh thôi.”

“Thế nên cậu mới nằm chễm chệ ở đây và bắt J phải nhường ghế cho mình à?”

Lee Sa-young gật đầu đầy thản nhiên. Bae Won-woo ôm đầu, thở dài mệt mỏi như thể có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Trông buồn cười thật, đúng không? Tin tôi đi, tôi cũng thấy thế."

Qua lớp khẩu trang, Cha Eui-jae cảm nhận được ánh mắt sắc lẻm từ Lee Sa-young. Anh quay lại nhìn, bắt gặp nụ cười lười biếng của hắn. Chết tiệt thật. Anh nhanh chóng quay mặt đi. Hẳn là Sa-young đang giận vì anh đã đẩy hắn xuống và chạy lại ghế ngồi khi nghe có tiếng gõ cửa.

“Chuyện này nhất định không thể để lộ ra.”

Vừa lúc trước, Cha Eui-jae còn để Lee Sa-young gối đầu trên đùi mình. Giờ thì anh giả vờ chăm chú nhìn vào chiếc máy tính bảng đang cầm trên tay.

“Có các phương án điều tra nào? Chúng ta cần bắt sống quái vật chứ?”

“Đúng vậy J. Chúng ta có thể mổ xẻ tại chỗ với các điều tra viên từ Cục Quản lý Vết Nứt và Hội Seo-won, hoặc bắt sống quái vật vận chuyển đến cục hoặc hội Seo-won. Đó là hai phương án mà họ đưa ra. Họ bảo sẽ so sánh dữ liệu với sinh vật* đang được nghiên cứu.” (con cá xấu trắng)

“…Cả hai cách đều không dễ dàng nhỉ.”

“Honeybee đã chọn phương án thứ hai—bắt sống.”

“Vậy nói họ là chúng ta cũng sẽ làm như thế.”

“Hả? Nhưng …”

Bae Won-woo liếc nhìn Lee Sa-young, tỏ vẻ lo lắng. Oops. Có lẽ mình không nên trả lời nhanh như vậy.

Cha Eui-jae cũng quay qua nhìn Sa-young, lúc này đã ngồi dậy, ngáp dài và bên dưới còn phủ lớp chăn. Hắn phẩy tay, lẩm bẩm với giọng lười biếng.

“Cứ làm theo lời anh ấy đi.”

“Cậu chắc chứ?”

“Anh ấy có kinh nghiệm gấp đôi tôi. Để anh ấy quản lý vụ này thì tốt hơn.”

“Ừ thì… được rồi. Vậy anh định cử ai đi làm nhiệm vụ này? Nếu cần bắt sống quái vật, tôi nghĩ thợ săn Kang Ji-soo sẽ phù hợp….”

“Tôi sẽ tự đi. Không cần cử ai cả.”

“Hả?”

“…Sao?”

Lee Sa-young đột nhiên quay đầu sang Cha Eui-jae, ánh mắt như lửa đốt. Chết tiệt, hắn lại định nổi đóa lên đây. Cha Eui-jae vội giơ tay ra, cố trấn an trước khi hắn bùng nổ.

“Khoan đã! Anh có lý do mà.”

“Ồ… lý do?”

Lee Sa-young hơi nghiêng cằm, như ra hiệu cho Cha Eui-jae tiếp tục. Anh hít sâu, bình tĩnh giải thích.

“Đi một mình sẽ hiệu quả hơn.”

Lee Sa-young bật cười. Hắn dựa lưng vào sofa, cười khẩy.

“Cuộc sống này từ bao giờ chỉ xoay quanh hiệu quả vậy? Anh nói đúng không?”

“À… Ừ. Cuộc sống mà chỉ làm những thứ dễ dàng thì còn gì vui?” Bae Won-woo nhận được ánh mắt của hắn và nói.

Bỏ qua những lời bình phẩm xung quanh, Cha Eui-jae vẫn kiên định.

“Bắt quái vật là việc anh có thể tự mình xử lý.”

“Theo những gì em biết… khả năng cao anh sẽ giết nó trước khi bắt sống được. Anh chẳng giỏi kiềm chế chút nào.”

“……”

Lời đó như một cú đấm vào lòng tự trọng của anh. Cha Eui-jae không thể phủ nhận. Việc giết quái vật nhanh hơn và dễ dàng hơn nhiều đối với anh. Anh có thể nghĩ ra cả trăm cách để tiêu diệt những quái vật trắng đó, nhưng lại chẳng biết phải làm sao để bắt sống chúng….

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.