Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 275: 240 đã biết



Không lâu trước đó, tại Hội Seo-won.

Nam Woo-jin không ngừng xả cơn thịnh nộ như một cơn bão:

“Cậu lại gây rắc rối rồi! Sao cậu không nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi một chút khi đang bị thương chứ? Còn cậu—Lee Sa-young—cậu làm gì mà không giúp đỡ cậu ta? Mất trí nhớ không phải là cái cớ để làm bừa đâu! Cậu nên đối xử với Cha Eun-jae một cách tử tế hơn!”

Lời trách mắng của anh sắc bén và dồn dập không ngừng. Chưa hết, Cha Eun-jae còn bị lôi đi kiểm tra sức khỏe ngay sau đó.

Nam Woo-jin nhìn Cha Eun-jae chằm chằm, ánh mắt đầy soi xét.

“Ít nhất thì cơ thể cậu trông có vẻ hồi phục đôi chút.”

“Vâng, thưa anh.”

Cha Eun-jae đáp lại một cách lễ phép, hai tay đặt trước người. Anh chưa bao giờ nhận ra trước đây Nam Woo-jin có thể đáng sợ đến mức nào khi giận dữ; đủ để khiến tóc gáy của một người luôn gan dạ như anh dựng đứng. Nam Woo-jin vung vẫy một tập tài liệu trên tay, ánh mắt vẫn sắc lạnh.

“Nhưng đừng có mà đi gây chuyện nữa! Cậu không biết khi nào cơn tái phát có thể ập đến đâu.”

“Vâng, thưa anh.”

“Tốt, ít nhất cậu còn biết nghe lời. Giờ thì biến ra ngoài! Lần sau mà gây chuyện nữa, cậu sẽ phải hối hận!”

“Vâng, thưa anh.”

Cha Eun-jae cúi chào rồi vội vã rời khỏi phòng khám. Cuối hành lang, Lee Sa-young đang dựa lưng vào tường, đeo mặt nạ phòng độc, chờ đợi anh. Khi thấy anh bước ra, hắn nhếch môi cười nhẹ, đưa cho Cha Eun-jae chiếc mặt nạ của mình.

“Bị mắng dữ dội ha?”

Cha Eun-jae vừa lẩm bẩm vừa đeo mặt nạ vào.

“Không phải tại em thì tại ai?”

“Chính anh là người đột nhiên nổi cáu mà.”

“Vậy ai là người ném tờ giấy đó cho anh chứ? Đưa đây—anh muốn đọc.”

Lee Sa-young ngoan ngoãn đưa tờ giấy được gấp gọn gàng cho Cha Eun-jae. Anh mở ra và bắt đầu đọc, ánh mắt lướt qua những dòng chữ viết vội. Một số thông tin anh đã biết, nhưng cũng có vài điều hoàn toàn mới mẻ.

-------

- Giám đốc Ham Seok-jung đã qua đời trong đợt sóng quái vật

- Qua đời cùng với Thợ săn Park Hye-kyung

- Hội Pado không tồn tại

- Chợ Cá đã biến mất

- Mackerel mất tích (Lần cuối được nhìn thấy là hướng về Haenam; Jung Bin biết rõ)

- Hong Ye-seong đã mất liên lạc kể từ khi đi đến núi Jirisan

- Bae Won-woo: Thành viên Cục Quản lý Thức tỉnh

- Seo Min-gi: Thành viên Cục Quản lý Thức tỉnh

- Choi Go-yo: Thành viên của Hội HB

------

Cha Eun-jae quay sang nhìn Lee Sa-young, ngạc nhiên trước khả năng thu thập thông tin của hắn.

“Khi nào em kịp tìm ra mấy chuyện này vậy?”

Lee Sa-young nhún vai thờ ơ.

“Jung Bin nói khi em hỏi.”

“Không dọa dẫm gì chứ?”

“Khó nói lắm. Nếu anh ta hoảng sợ rồi khai hết thì có gọi là đe dọa không?”

Nghe cũng hợp lý. Để tránh những rắc rối lớn hơn, có lẽ Jung Bin đã chủ động nói hết mọi chuyện. Cha Eun-jae liếc nhìn cái tên Park Hye-kyung, dừng lại một chút trước khi đọc tiếp.

“…Không có Hội Pado à?”

“Có vẻ em chưa từng lập nó. Dù sao, lý do duy nhất em lập hội là…”

Lee Sa-young bỏ lửng câu nói, còn Cha Eun-jae cũng không gặng hỏi thêm. Có lẽ, hắn lập hội là để đợi anh. Dù có đứng đầu bảng xếp hạng, một người cũng khó mà làm được nhiều chuyện. Lee Sa-young nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Nghe nói hầu hết mọi lúc chỉ có hai người chúng ta đi cùng nhau.”

“…Có vẻ là vậy.”

Cha Eun-jae gấp tờ giấy lại như cũ, rồi đưa trả Lee Sa-young, hỏi:

“Vậy làm sao em biết anh đã hồi phục? Hay là do dây được nới lỏng?”

“Dây được thắc nút khác với lúc em để lại.”

Chú ý được điều đó trong thời gian ngắn như vậy? Cha Eun-jae nheo mắt nhìn hắn, nhưng Lee Sa-young đáp lại tỉnh bơ.

“Thêm nữa, em buộc rất chặt, vậy mà anh trông không có vẻ gì là đau đớn. Em đoán là anh đã khỏe hơn rồi.”

À, cũng hợp lý. Ga-eul có lẽ đã vội vàng, không kiểm soát được độ chặt, nhưng Cha Eun-jae lại không cảm thấy khó chịu gì. Anh xoa cổ tay, nơi những vết đỏ trước đó đã biến mất.

Lee Sa-young kiểm tra điện thoại rồi nói tiếp:

“Em đã nhờ Honeybee kêu Choi Go-yo qua đây. Cậu ta đang tới Hội Seo-won. Giờ thì anh muốn đi đâu trước?”

“Anh muốn tìm Mackerel.”

Lee Sa-young nghiêng đầu, ngạc nhiên.

“Em tưởng anh sẽ chọn Hong Ye-seong.”

Mackerel, kẻ đã mất đi một nửa của mình… Kỳ lạ thay, Cha Eun-jae lại cảm thấy một sự cấp bách mãnh liệt khi nghĩ đến việc phải tìm anh ta trước tiên. Anh nhún vai.

“Anh cũng không biết tại sao. Chỉ là cảm giác nên bắt đầu từ đó.”

“Được thôi. May mắn là Jung Bin có vẻ biết cậu ta ở đâu.”

Trong tầm mắt, con số đỏ 160 nhấp nháy không ngừng. Thời gian cứ thế trôi đi, không cách nào ngăn lại được.

Cha Eun-jae ngước nhìn Lee Sa-young.

“Nhưng anh nên nói trước điều này… Anh không còn nhiều thời gian.”

“Ý anh là sao?”

“Cơ thể anh… không còn chịu đựng được lâu nữa.”

Lee Sa-young khẽ ngân một tiếng, nghiêng đầu như suy nghĩ.

“Không giải thích rõ hơn sao?”

Một cảnh báo đã được tích lũy. Nên dùng thêm một cảnh báo nữa để giải thích mọi chuyện cho Lee Sa-young, hay giữ lại? Với sự nhạy bén của hắn, có lẽ hắn sẽ tự nhận ra mà không cần anh nói thẳng. Tốt nhất là nên tiết kiệm những cảnh báo còn lại.

‘Anh tin em đến thế đấy.’

Không báo trước, Cha Eun-jae tháo mặt nạ, nắm lấy cánh tay Lee Sa-young, nhìn thẳng vào đôi mắt tím đầy chân thành của hắn. Lee Sa-young nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú dò xét khuôn mặt anh. Rồi,

Chạm.

Bộ lọc nhô ra của mặt nạ Lee Sa-young nhẹ nhàng chạm vào mũi Cha Eun-jae. Đó là ý gì đây? Hắn đang cố trêu chọc anh? Cha Eun-jae chạm vào mũi mình, bối rối.

“Em làm cái gì thế?”

“Anh nhìn em bằng ánh mắt tội nghiệp như chó con, em tưởng anh đang đòi hôn chứ.”

Thật không thể tin được.

“Gì cơ? Em nghĩ anh làm thế thật à? Thật luôn?”

Cha Eun-jae định thụi vào hông hắn, nhưng Lee Sa-young né nhanh rồi nắm lấy tay anh. Hắn hạ giọng, thì thầm:

“Có lệnh cấm nói à?”

“……”

Sắc bén như mọi khi. Cha Eun-jae không gật đầu mà chỉ khẽ cử động bàn tay bị ràng buộc để đáp lại. Lee Sa-young thở dài.

“Thật sự là cuộc đời của chúng ta chẳng bao giờ yên ổn, đúng không?”

Nói trúng tim đen rồi. Cha Eun-jae khẽ gật đầu đồng tình. Lee Sa-young tiếp tục với giọng điềm tĩnh:

“Anh còn bao nhiêu thời gian?”

‘Giờ nghĩ lại…’

Lee Sa-young vốn không phải người thuộc thế giới này, đúng chứ? Hắn đã cùng đến đây với Cha Eun-jae, nên việc chia sẻ thông tin này với hắn chắc không gây hại gì. Họ cùng nhau trong cuộc trốn thoát này. Cha Eun-jae liếc nhìn con số đỏ đang dần giảm xuống trong tầm mắt mình rồi bắt đầu lên tiếng.

Nhưng ngay lúc đó—

------

[CẢNH BÁO! Lần vi phạm thứ hai! Bạn không được can thiệp vào quá khứ. Không tiết lộ các sự kiện tương lai.]

[Lưu ý: Chủ thể "Lee Sa-young" cũng được coi là một thực thể thuộc về quá khứ.]

[Cẩn thận: Nếu xảy ra vi phạm thứ ba, hình phạt sẽ được áp dụng.]

----

Một cảnh báo đỏ thứ hai xuất hiện, chặn đứng lời anh định nói. Mắt Cha Eun-jae mở to, đầy sửng sốt. Cái quái gì thế này? Lee Sa-young đã cùng anh bước vào hầm ngục cơ mà!

Nhưng cơ thể anh như bị đóng băng, không thể nhấc nổi một ngón tay. Lee Sa-young nhìn anh, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Một làn sóng tuyệt vọng trào dâng trong lòng Cha Eun-jae.

Khốn kiếp cái hệ thống này!

Một lát sau, anh mới gượng ép tìm lại được giọng nói của mình, dù cổ họng như bị siết chặt. Không còn lựa chọn nào khác, anh đành phải dùng cách giống như với Gaeul.

“Sa-young.”

“Gì thế, anh?”

“Trong… phòng bệnh của anh… có bao nhiêu bông hồng nhỉ?”

“Bảy bông.”

Câu trả lời được thốt ra ngay lập tức. Hắn nhớ tất cả sao? Trước khi Cha Eun-jae kịp cảm thấy ấn tượng, đôi mắt Lee Sa-young đã hẹp lại, đầy nghi ngờ.

“Đừng nói với em là…?”

Đúng, chính xác.

“Anh không định nói rằng anh chỉ còn bảy giờ nữa, đúng không?”

Không, không phải thế!

Cha Eun-jae ôm đầu, thất vọng tràn trề.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.