Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử

Chương 7: Chương 7



Tôi cầm khay thức ăn, quay người rời đi.

 

Chỉ có chính tôi biết, tay mình đang run lên, khay cơm suýt nữa cũng không cầm nổi.

 

Phía sau, giọng nói của hai người họ vẫn truyền đến.

 

“A Uyên, em lại lỡ miệng rồi sao?”

 

Giọng điệu của Độ Độ mang theo chút tủi thân.

 

Sau đó là giọng nói lạnh nhạt của Chu Uyên:

“Đừng để ý đến cô ta.”

 

“Thần kinh.”

 

12.

 

Hôm sau, tôi vẫn phải dẫn đội đi thi đấu cùng họ.

 

Lúc lên xe chỉ còn mỗi chỗ trống bên cạnh Chu Uyên.

 

Tôi đành phải ngồi xuống bên cạnh hắn, người đàn ông nhắm mắt đeo tai nghe, không gian trên xe khá chật, tôi gần như phải chạm vào áo khoác của hắn.

 

Tôi thở dài, tự nhủ cố nhịn nốt lần này trước khi chuyển công tác.

 

Vị trí hỗ trợ trong đội có lẽ muốn khuấy động bầu không khí nên quay sang hỏi đồng đội đang cầm điện thoại bên cạnh:

 

“Cậu đang xem trận đấu nào thế?”

 

“À, trận hôm kia.”

 

“Tuyển thủ này tên Lục Tinh Triệt, xạ thủ, dạo này đánh rất tốt.”

 

“Đúng rồi, tân binh nổi lên gần đây phải không? Lượng fan nữ siêu đông, có xu hướng áp đảo cả anh Chu nữa đấy.”

 

Cuộc trò chuyện chạm đến người đàn ông vẫn nhắm mắt kia, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào.

 

Tuy vậy, tôi cứ có cảm giác hắn đang đè nặng lên tôi.

 

Chỗ trên xe vốn đã chật, đến một khúc cua gấp, đầu hắn đột nhiên nghiêng xuống, tựa vào vai tôi.

 

Trên người hắn có mùi thanh mát của hoa lan—một loại nước hoa nữ rất phổ biến.

 

Mùi hương này, hôm qua trên người Độ Độ tôi cũng đã ngửi thấy.

 

Sáng nay tôi có nghe nói Độ Độ đã đến căn cứ.

 

Đặc biệt đến để cổ vũ cho hắn.

 

Đúng lúc này, xe đã ổn định lại, nhưng cơ thể của Chu Uyên thì không.

 

Vẫn đè lên tôi.

 

Tôi định đẩy hắn ra, nhưng khi nghiêng đầu nhìn lại, hơi thở hắn đã đều đều.

 

Có lẽ ngủ thật rồi.

 

Hoặc cũng có thể không.

 

Tôi lười để ý đến trò thăm dò của hắn.

 

Vì vậy, tôi nhẹ nhàng đỡ đầu hắn dậy, sau đó quay sang nói với người ngồi phía trước:

 

“Chúng ta đổi chỗ đi.”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Xe là loại xe khách cỡ nhỏ, đổi chỗ cũng tạo ra không ít động tĩnh.

 

Nhưng tôi không bận tâm, cũng chẳng buồn xem hắn đã tỉnh chưa, chỉ yên lặng ngồi vào chỗ mới.

 

Khi ngồi vào vị trí mới, tôi vô tình ngẩng lên nhìn vào kính chiếu hậu.

 

Người đàn ông ấy đã mở mắt.

 

Đôi mắt đen như một hồ nước sâu thẳm, cơn bực bội bị kìm nén đang cuộn trào trong đó.

 

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi.

 

13.

 

Sau khi đến nơi, tôi phải phụ trách liên lạc với ban tổ chức.

 

Xong xuôi, tôi vừa quay lại đã thấy người chơi vị trí hỗ trợ hớt hải chạy đến:

 

“Anh Chu Uyên mất tích rồi!”

 

“Trận đấu sắp bắt đầu rồi, tìm khắp nơi cũng không thấy anh ấy đâu!”

 

Tôi thở dài, bảo các tuyển thủ quay lại phòng nghỉ còn tôi sẽ đi tìm người.

 

Hỏi qua mấy nơi liền, đúng là chẳng thấy bóng dáng Chu Uyên đâu.

 

Lúc tôi đang định đẩy cửa một căn phòng ra, cổ tay bỗng nhiên bị ai đó siết chặt.

 

……


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.