Dáng người cao gầy, khoác lên khôi giáp màu sắc khá giống với Nghịch Thiên Nhi Hành, một đầu tóc dài cẩn thận bó buộc, dung mạo không kém Tùy Phong Khởi Vũ là bao, trên tay cầm lấy thanh đại cung theo bàn tay thả ra, ,một mũi tên xanh lam đem một cánh chim đoạt đi.
Mệnh khí Linh Hồn Đại Cung, Linh Hồn Tiễn cho phép Tinh Tinh Hữu Lệ một khi phát động công kích, mũi tên bắn ra sẽ truy lùng mục tiêu, bách phát bách trúng, là một trong 13 đại tướng dưới trướng của Nghịch Thiên Nhi Hành.
“Ta sẽ không khách khí!”
Tinh Tinh Hữu Lệ nói xong thân hình đả nhanh chóng dùng Độn Không thuật đem một cánh gà bắt lấy mà ăn.
Ăn một miếng, mềm nát vụn hương nhu, hỗn hợp da thịt xốp giòn, còn có lá sen mùi thơm ngát, cùng vô các loại hương vị hỗn hợp khiến nàng mê say.
“Xoạch!”
Cái cánh còn lại đã bị kẻ khác lấy đi, cũng là một nử tữ và cũng là 13 vị đại tướng của Minh tộc- Bất Văn Bất Vấn.
Dung mạo của nàng thậm chí còn lấn át cả Tùy Phong Khởi Vũ, một vẻ đẹp đầy ma mị khiến người trầm mê vào đó.
Như y phục nhuyễn giáp màu đen bó sát lấy cơ thể, nhưng không có bao phủ hết toàn thân, vẫn để lộ ra da thịt màu xám xanh, đặc biệc một đôi cánh chim màu đen ở sau lưng nàng mọc ra, tựa như một sa đọa thiên sứ.
Bất Vân Bất Vấn mệnh khí là Ngục Ảnh, có thể điều khiển bóng dáng, biến ảo khó lường, đem địch nhân ép vào địa ngục rơi vào tuyệt vọng, vĩnh viễn chìm vào trong bóng tối.
“ Hỗn đãn” Mộng Cầm tức giận quát lên, nhìn từng bộ phận mình ưa thích bị kẻ khác đoạt đi nàng làm sao mà chịu được chứ, trực tiếp há miệng đem phần còn lại trực tiếp nuốt vào bụng.
“ Ngươi cái tên tham ăn này, phần của ta đâu” Thương Bạch Đích Kiểm hung hăn nhảy đến gần, nhìn toàn bộ thức ăn chui vào trong miệng nhỏ bé của nữ hài mà tức giận không thôi, nàng còn chưa được ăn một miếng nào đây.
“ Ta cũng chưa được nếm!” A Lam, Khổng Tước ở cạnh bên cũng thầm mắng cái đồ tham ăn Mộng Cầm, một hơi đem toàn bộ thức ăn nuốt vào bụng.
Bạch Thái cười khúc khích mà nói : “ Mộng Cầm ăn hết rồi, chúng ta phải ăn gì đây?”
Mộng Cầm từ say mê tỉnh lại, vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, ợ lên một cái, con mắt đảo một vòng rồi đem tay chỉ về từng kẻ tranh đoạt thức ăn, chính khí lẫm nhiên mà đổ tội : “ không phải là lỗi của ta, là do bọn họ đoạt đồ ăn trước. Công của ta lớn nhất, lẻ ra được chọn đầu tiên, nhìn xem ta thích ăn nhất đùi gà và cánh gà đều bị bọn họ đoạt rồi, Thiên An ca ca ngươi phải làm chủ cho Mộng Cầm”
Thương Bạch Đích Kiểm tức giận mắng : “ Cái gì mà công lớn nhất, không phải chỉ đập đống bùn đất thôi ư?”
A Lam chen lời vào : “ Cái đồ thăm ăn, đoạt của ngươi đùi gà cánh gà, còn ngươi ăn hết còn lại. ”
Đế Thiên An cười nói : “ chỉ một đồ ăn mà thôi, cũng may ta còn chuẩn bị một món ăn khác bù vào”
Theo cái tay hắn phất nhẹ, một cái 12 phẩm hoa sen hiện ra, mỗi phẩm có tổng cộng 36 lá, màu sắc sặc sở xinh đẹp, lại không hề có bất kỳ mùi thơm gì.
“ Crac”
Một tiếng vở nát như pha lê đổ vở, một cánh hoa sen bị Đế Thiên An bẻ gãy mà phát ra thanh âm. Nhất thời một mùi thơm so với trước kia càng nồng đậm say lòng người khuếch tán ra tứ phương.
“ Ực!!!” Mộng Cầm lại nuốt nước bọt liên tục, nhìn cái hoa sen to lớn phía trước mà thèm thuồng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được năng lượng tinh thuần nồng đậm ở bên trong cái bánh sen kia.
Đế Thiên An cầm một mảnh lá sen ăn lấy, đồng thời lại phân chia một phẩm liên hoa cho từng nữ bên dưới.
Thương Bạch Đích Kiểm đả sớm không chờ được, liền đem một mảnh hoa sen ăn lấy, vừa vào miệng liền tan ra, cơ thể thoáng lên run rẩy, cả người như lọt vào ôn tuyền thư sướng, cơ thể các bộ phận dường như đều được mát xa thư thích.
Dư vị thì khỏi phải bàn cái, ngọt lịm, bùi bùi, béo ngậy còn có đăng đắng nhẹ… rất nhiều thứ tạo thành một hỗn hợp dư vị công kích lên tinh thần đại não nàng, để cho nàng mê mẩn.
Cắn một miếng, để cho Thương Địch Bạch Kiểm say mê, không nhịn được đôi tay cùng cái miệng của mình mà ăn lấy ngấu nghiếng.
Bất tri bất giác, nàng liền đem mười cái lá sen bằng bàn tay mình tiêu diệt.
Đế Thiên An khóe môi nhích lên độ cong, lại đem 1 phẩm khác cắt ra đem 10 phẩm còn lại cất đi, chậm rãi bẻ ra một lá sen khác mà ăn, lần này không có phân chia cho đám nữ, cười nói : “ thứ này Bản Đế làm cũng tốn thời gian và công sức, vốn là để cho Bản Đế nhâm nhi dưỡng thương, lần này sự cố mới đem ra cho các nàng dùng.”
Từ Địa Ngục Giới một chuyến trở về, Đế Thiên An dùng hết thảy bản lĩnh của mình đem Địa Ngục Giới kéo vào nội thế giới của mình. Cũng may nó không phải là một thế giới hoàn chỉnh, mà là một không gian tương thông với Nhân Gian giới.
Giải quyết một cái huyền giới không gian với Đế Thiên An mà nói không phải khó, chỉ việc đem Hư Vô Thôn Viêm ra để nó nuốt toàn bộ không gian của Địa Ngục Giới sau đó đem nhả vào nội thế giới của mình là được.
Làm xong hắn liền trở về Thái Âm Sơn, đồng thời phát động cuộc chiến với Thần tộc, Thận Lâu được dùng làm chiến thuyền di chuyển đến Thần Vực.
“ Thiên An, ngươi không ăn nữa để ta ăn giùm cho” ăn không đã ghiền, Mộng Cầm đánh chủ ý lên một nửa lá sen còn lại trên tay Đế Thiên An.
“ Đúng là bụng không đáy mà, ta thấy ngươi thật là đáng sợ đó” Đế Thiên An nhìn tham ăn Mộng Cầm cười nói, song cũng không có phản đối đem nửa miếng lá sen kia cấp cho nàng.
Ẩm thực mà Đế Thiên An làm ra không những hương vị mỹ miều, đáng nói là còn có thể tẩm bổ huyết khí cùng linh hồn. Với Mộng Cầm mà nói chính là chuyện vô cùng chờ mong.
“ Hì hì, Bạch Thái!” Mộng Cầm lại đi đến gần Bạch Thái tươi cười nhìn nàng.
Bạch Thái bụng cũng đã no, lực lượng bên trong quá nhiều nàng không tiêu thụ hết, đành đem mảnh lá sen đưa ra, cười nói : “ cho ngươi”
Có điều một đạo bóng ảnh đã cướp đến ngay, là Thương Bạch Đích Kiểm.
“ Phựt!” không nói một lời, đồ ăn đã đến miệng liền bị cướp Mộng Cầm táo bạo phun ra một ngụm hỏa diễm, trực tiếp đốt cái nữ tử kia.
Bất quá Thương Bạch Đích Kiểm liền không đứng yên nhận đòn, dùng Độn Không thuật nháy mắt tiêu thất, lần nữa hiện ra đã ở trên Thiềm Cung phía trên một cái hắc động, thân ảnh nhanh chóng đi vào trong đó.
Bên trong chính là một cái thiên địa, sinh cơ bừng bừng cỏ cây tươi tốt, vô số gốc thực vật cho trái chín. Còn có vô số thân ảnh Minh tộc có mặt ở nơi này, dựng lên các tòa nhà mà sinh sống.
“ Khốn kiếp! Bản thần điểu không phát uy, lũ các ngươi cho rằng bản thần điểu dễ khi dễ ư?” Mộng Cầm giận, khí thế bùng phát lên cả người phủ lên hỏa diễm, phi hành muốn truy theo.
“ Được rồi, chỉ một mẩu bánh thôi! Tối làm thêm một chút” Đế Thiên An can ngăn
Mộng Cầm dừng lại, nói : “ ta muốn gấp đôi”
“ Được” Đế Thiên An đáp ứng, để cho Mộng Cầm cùng Thương Bạch Đích Kiểm đánh nhau trong nội thiên địa, chỉ e không gian bên trong chịu tai ương.
Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.