Tấn vương chết, Vu vương nối gót theo sau, bất quá thời gian chỉ trong ngắn ngủn chưa đến một phút thời gian. Đám người Cơ Như Tuyết còn chưa kịp nhìn rõ Đế Thiên An động tác đã thấy hai đại cao thủ kia chết trận.
“ Hừ” Đế Thiên An lại hừ một tiếng nữa, thân hình lóe lên biến mất, lần nữa hiện ra đã ở Viên Thiên Cương trước mắt, thô bạo đem Thôn Thiên đao chặt xuống.
Giây tiếp theo, Đế Thiên An cùng Viên Thiên Cương tức khắc va chạm. Liền giống như pháo đốt va chạm đến cùng nhau giống nhau, ầm ầm ầm va chạm thanh truyền đến.
“Ầm”
Viên Thiên Cương cả người trong đống phế tích đứng dậy, tấm mặt nạ của hắn thường hay mang đã vở nát thành từng mảnh, khóe miệng máu tươi vươn vấn. Hai cánh tay của hắn vẫn còn run rẩy.
“ Làm sao có thể…” Viên Thiên Cương không cách nào tin tưởng nhìn trên thân mình hai đạo lổ hổng, máu tươi chảy ra từ đó, lập tức vận chân khí điểm huyệt phong bế huyệt đạo.
“ Muộn rồi!” Đế Thiên An cười lạnh, làm gì để cho hắn được ý nguyện, cướp đến trước người huy đao ép lên.
Viên Thiên Cương song thủ tụ khí đở lấy đao chặt xuống, cả người lại bị lực đạo cường hãn của Đế Thiên An đẩy lùi.
Lúc này các khỏa câu ngọc theo Đế Thiên An điều khiển quay về, sau đó xạ kích đến Viên Thiên Cương.
Viên Thiên Cương không ngừng né tránh.
“ Phanh!!”
Đế Thiên An chớp lấy thời cơ, bắt lấy Viên Thiên Cương sơ xảy một cước đá lên, một cước này đá ra lại đem Viên Thiên Cương đá văng về sau.
Ngay khi Viên Thiên Cương bị đánh văng về sau, bóng ảnh tiêu thất lần nữa hiện ra đã ở phía sau y.
“ Phốc!!” hai thanh âm nhỏ vang lên, hai thanh hắc côn từ sau xuyên qua cơ thể, Đế Thiên An ngay sau đó ngưng tụ càng nhiều hắc côn, trực tiếp đâm vào cơ thể y.
Viên Thiên Cương theo hai thanh hắc côn đầu tiên đâm vào cơ thể đã là cá nằm trong lưới, bây giờ từ lưới chuyển lên thớt, toàn bộ công lực trong người bị những thanh hắc côn giam giữ không cách nào vận chuyển.
Cơ thể dị dạng Viên Thiên Cương hơn ai hết rõ ràng nhất, mặc cho hắn vận toàn bộ khí công trong người chấn văng hết thảy những thanh hắc côn ra, song đều vô dụng.
“Ta thua...!!!” Viên Thiên Cương nhìn nam tử xuất hiện đến trước mình đưa lưng về hắn, một hồi trầm mặt mở miệng lên tiếng, ngữ khí trong có kinh ngạc có tiếc hận cũng có thán phục.
“Cái này, cái này...” Ôn Thao trong nháy mắt nghẹn lời, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, Thánh Vương công lực tiêu hao lọt vào ám toán vốn tưởng là yếu phía, ai nghĩ đến thoáng một cái đã nghịch chuyển.
Thì ra Thánh Vương đã sớm biết mọi chuyện, cố ý bày ra suy yếu, tương kế tựu kế giết luôn một đám. Nghĩ mà khiến Ôn Thao kinh sợ, võ lực để hắn vừa kính vừa sợ, cũng may hắn không có làm ra ngu ngốc hành vi, bằng không bây giờ đã xong đời.
“Trường Giang sóng sau đè sóng trước a, không nghĩ tới ta tung hoành thiên hạ hơn ba trăm năm, cuối cùng lại thua bởi ngươi, thực sự là thật đáng buồn đáng tiếc” Viên Thiên Cương cười khổ hai tiếng, trong giọng nói có không cam lòng cũng có nhận mệnh.
“ Ồ! Ngươi tiếc nuối gì đây? Là ngươi bố cục nhiều năm ư?” Đế Thiên An hứng thú hỏi
Chuyện đã đến hiện giờ, Viên Thiên Cương cũng không cần quanh co lòng vòng, thở dài rồi nói : “ không sai! Bản Soái phí công nhiều năm mưu tính là để cho điện hạ gầy dựng lại cơ đồ Đại Đường.”
Nói đến đây Viên Thiên Cương ngữ khí sa sút, ưu thương : “Chỉ là hận không thể nhìn thấy Lý Đường thịnh thế tái hiện một ngày kia”
Từ khi hắn dùng trường sinh bất tử đan dược, ba trăm năm thời gian cho hắn vũ lực có một không hai thiên hạ, nhưng mà nội tâm của hắn cũng không vui, ngày xưa hảo hữu cái này tiếp theo cái kia chết đi, chỉ có hắn người không ra người quỷ không ra quỷ còn sống tại nhân thế.
Điều để hắn bận tâm trằn trọc nhiều năm nay, đó chính là gầy dựng lại Đại Đường, tái hiện lại Trinh Quan thịnh thế.
Bây giờ rơi xuống tay Đế Tinh mệnh cách người, hắn không tin đối phương sẽ tha cho hắn, đối mặc với tử vong sắp đến Viên Thiên Cương ngoại trừ cảm thấy không cam lòng với kế hoạch gầy dựng bao nhiêu năm ra, trong lòng lại còn có vẻ vui sướng khi tử vong kề cận.
“ Xưa nay vương triều thay đổi là chuyện bình thường, có cái quốc gia nào là vĩnh hằng trong quá khứ hay không? Đại Đường bất quá là Lý Uyên cướp từ tay Dương Quãng mà thôi, Trinh Quan thịnh thế là Lý Thế Dân tắm máu huynh đệ cùng cha mình mà lên, hắn sau này hậu duệ vô năng mất nước, đây là bình thường” Đế Thiên An đối với Viên Thiên Cương một lòng tử trung với Đại Đường mà lắc đầu, thản nhiên nói.
“ Sĩ có thể sát bất khả nhục!” Viên Thiên Cương lạnh giọng, có phần tức giận lớn tiếng mà nói : “ người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, Thái Tông Hoàng Đế là bậc minh quân hùng chủ, lúc tại vị, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, bách tính đều ca tụng…”
Đế Thiên An trực tiếp cắt ngang : “ Đại Đường năm xưa Lý Thế Dân sau khi tại Huyền Vũ Môn chính biến, giết Lý Thừa Càn cùng Lý Nguyên Cát, ép cha thoái vị. Ngay khi lên ngôi hắn đem vương phi của Lý Nguyên Cát nạp làm phi tần, so với Chu Ôn cướp vợ con mình có khác ư?”
“ Ngươi!!” Viên Thiên Cương nhất thời á khẩu, trước đây không lâu hắn tại Lý Tinh Vân dõng dạc nói Chu Ôn hoang dâm vô đạo, bây giờ Đế Thiên An lại trích dẫn một trong những vết nhơ của Đường Thái Tông ra, khiến hắn không phản bác được.
Con mắt trong hiện lên một tầng âm ngoan, thầm nghĩ : “ Đế Thiên An cho dù ngươi giết được Bản Soái, nhưng các ngươi cũng đừng hòng thoát đi khỏi Càn Lăng”
Năm xưa hắn cùng bằng hữu chế tạo Càn Lăng, đã tính đến việc có người vào trong xông mộ. Đề phòng mộ địa bị hủy đã cài sẵn cơ quan tự hủy, nhất là Càn Lăng sau này được hắn bố trí liên quan đến với Long Tuyền bào tàng, cơ quan hủy mộ chính là hậu chiêu sau cùng mà hắn lưu lại.
Đây mới chính là tuyệt đại sát chiêu, đề phòng hắn bất trắc. Không chỉ đem Đế Thiên An trừ khử mà tiện thế đem Thông Văn quán đám người kéo xuống.
“ Mà thôi! Bản Thánh Vương không cùng ngươi dài dòng!” Đế Thiên An nói đến đây, một khỏa hắc cầu ngọc trực tiếp đục thủng yết hầu Viên Thiên Cương.
“ Đại soái!” Ôn Thao, Thạch Dao phức tạp tâm tình hô lên.
Viên Thiên Cương yết hầu bị xỏ xuyên, máu tươi bắn ra ngoài, lần đầu tiên kể từ khi phục dụng Trường Sinh Bất Tử Dược, mùi vị tử vong lại để cho hắn một lần nữa cảm nhận được.
“ An tâm mà chết đi! Toàn bộ những thứ ngươi mưu tính ta sẽ tiếp nhận hết, cả thảy Bất Lương Nhân!” Đế Thiên An tươi cười, tay đặt lên trán Viên Thiên Cương vận dụng nhãn đồng của mình, Rinnegan lực lượng bắt đầu đọc lấy ký ức của y.
Viên Thiên Cương miệng không ngừng rĩ ra máu tươi, đôi mắt của hắn nhanh chóng trở nên vô thần.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm